Chương 77

Đột nhiên phía trước bỗng tối sầm lại, lúc này hắn mới phát hiện bản thân mình không biết đã từ khi nào đã rời khỏi đường cái tiến vào trong ngõ hẹp. Giữa màn mưa trắng xoá hiện lên tấm biển hình con cá của một quán rượu đang treo lung lay dưới cành trúc, bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.

Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang!(2)

Tiêu sầu chỉ có rượu! Quân Lâm do dự một chút liền tiến vào trong tửu đi3m. Trong tửu đi3m rất vắng lạnh, chỉ có bốn năm cái bàn mà không có một ai cả. Mưa lớn như vậy thì các tửu đi3m rất tiêu điều huống chi là tửu đi3m nằm trong ngõ hẻo lánh như thế này? Ánh sáng mờ mờ trong tửu đi3m hiện lên bóng một người đầu đội nón tre đang ngồi yên lặng uống rượu một mình. Trông có vẻ như tự tìm niềm vui nhưng có vẻ càng thêm cô độc tịch mịch.

Quân Lâm tùy ý chọn hai món ăn nhẹ, một vò rượu rồi ngồi vào một bàn trong góc, tự rót rượu uống một mình.

Mưa to, tiểu đi3m, một người.

Một chén này ta kính những người ta giết ở kiếp trước. Thật ngại quá, các ngươi không có cơ hội báo thù rồi. Cạn!

Một chén này ta kính những người ta phải giết ở kiếp này. Ngại quá, các ngươi nhất định phải chết rồi! Cạn!

Một chén này kính sư phụ và các sư muội. Chúc các ngươi giết người thuận lợi sớm ngày giải nghệ. Bình an sinh sống cuộc đời còn lại.

Một chén này kính…

Quân Lâm ngồi dốc cạn từng chén rượu uống miệng, mặc dù vô thanh vô tức nhưng lại đem tất cả cảm tình, ưu sầu, cô đơn theo từng chén uống xuống. Từng giọt rượu nóng bỏng kia cứ dần trôi qua cuống họng. Từ nay về sau, trên thế giới này ta sẽ là Quân Khương Lâm. Quân Lâm chỉ là một đệ nhất sát thủ ở quá khứ thôi.

Rượu ở tiểu đi3m này đương nhiên không ngon, thậm chí nhạt như nước. Với một người chuyên uống rượu ngon như Quân Lâm mà nói thì thật khó có thể nuốt được. Nhưng lúc này trong lòng Quân Lâm không có cảm thấy rượu không ngon. Hiện tại cho hắn uống tiên tửu hắn cũng không có cảm giác gì. Cảm giác duy nhất của hắn chính là chua xót, chua xót pha lẫn chút thẫn thờ…

Tại một thế giới xa lạ này hắn cảm thấy có chút yếu đuối, chỉ muốn phóng túng chỉ có một lần này thôi. Từ nay về sau con đường của Lâm Quân chính là con đường máu và sắt. Từ nay về sau xương chất thành núi, máu chảy như biển tạo ra thanh danh Lâm Quân cái thế.

Dị Thế Lâm Quân Duy Ngã Khương Lâm!

Lại thêm một ly nữa nhưng Quân Lâm không cảm giác say rượu chút nào. Từng ly từng ly cạn sạch…

Quân Lâm không biết loại hành vi quái dị này cùng với những kẻ xung quanh không giống nhau. Dường như trong thiên địa mờ mịt này đã ngăn cách hắn. Một người cùng với màn mưa gió ngoài thiên địa như hai thế giới khác nhau. Cái loại tư thái độc lập, cô độc, đứng nhìn phong vân tiêu sái, cô độc tịch mịch hòa tan với hắn thành một thể hoàn mỹ. Chỉ có lúc này Quân Lâm mới chính là Quân Lâm. Là đệ nhất sát thủ thần bí chứ không phải Quân Khương Lâm.

Người khách uống rượu duy nhất của quán bên ngọn đèn le lói kia chỉ liếc Quân Lâm một cái thôi nhưng không thể dứt mắt rời khỏi được. Nhìn bộ dáng bất cần của hắn, động tác nâng chén uống rượu tiêu sái mà cô đơn, khí độ xuất trần, không phải là người tầm thường nên cảm thấy rất hiếu kỳ.

Quân Lâm không biết được mình đã uống bao nhiêu chén, hắn máy móc nâng chén rượu lên định dốc cạn bỗng nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói:

– Vị huynh đài này tửu lượng rất khá. Hôm nay mưa gió bão bùng ở đây chỉ có ta và ngươi, cũng khó có duyên gặp nhau, chi bằng cùng uống một phen. Ngươi thấy thế nào?

Quân Lâm ngẩng đầu nhìn thấy vị khách đó đã bỏ nón tre xuống, khuôn mặt ngũ quan đoan chính toát lên vẻ uy nghiêm, không giận mà uy. Ánh mắt ôn nhuận như nước đang nhìn mình mỉm cười. Quân Lâm cười ha hả, vươn tay tháo nón tre rồi tiện thể quàng sau lưng, cười nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play