Bất quá giọng ca vang vang, vẫn chưa hát hết nhưng vẫn phải kết thúc. Bởi vì một khắc này, trong rừng rậm đột nhiên bộc phát ra hai cổ khí thế cường đại, như núi gầm biển động đem toàn bộ khu rùng bao phủ! 

Còn tưởng rằng hai cái lão quái vật đã đi xa, thì ra là giao thủ ngay tại đây, xem ra phong thủy nơi này không chỉ mình vừa lòng, người khác cũng mãn ý, thật sự là nơi tốt a! 

Mắt thấy vô số cây đại thụ đang bị lung lay ngả nghiêng, thân cây răng rắc rung động, cơ hồ tùy thời có thể bị bẻ gãy, làm cho giọng ca hào hùng của Quân đại thiếu đang muốn hát tiếp nuốt ngược vào trong, trong miệng hắn âm thầm mắng một tiếng:" Hai cái lão quái vật này, thực con mẹ nó không có nửa điểm thú vị, không biết chiến đấu cũng cần có nghệ thuật sao?" 

Hắn lập tức vô thanh vô tức tiềm phục tiến tới, dù sao cũng rất khó có được cơ hội xem Chí Tôn đối chiến! 

Ở giữa khu rừng âm u, Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi hai người cách xa nhau mười trượng, đối diện mà đứng! Mặt đất giữa hai người đã bị san phẳng, nguyên bản nơi này là đại thụ, dưới sự tàn phá của hai người, sớm đã vô thanh vô tức biến thành bột phấn, biến mất trong thiên địa rồi! 

Hiện tại mảnh đất đó so với sân bóng rổ cơ hồ còn bằng phẳng hơn! 

Tay nghề tốt như vậy, hai lão này sao không đi làm thợ sửa đường! Lại đến khu rừng vắng vẻ này mà làm đường! Cái này con bà nó so với xe lu còn muốn phẳng hơn a. Cái loại kh ủng bố này không lợi dụng được thì thật là uổng phí mà… 

Khí thế vô hình vô chất giữa hai người đều phát ra ngoài, theo thời gian trôi qua, mái tóc dài của Ưng Bác Không dần dần trở lên tán loạn tung bay theo gió. Còn phía đối diện, Lệ Vô Bi lại vẫn là không chút thay đổi, ngay cả quần áo cũng không lay động. 

Hai người tu vi cao thấp lập tức có thể thấy rõ! 

- Lão Ưng, trong mấy năm nay, ngươi tiến bộ không nhỏ nha! 

Lệ Vô Bi lạnh lùng hừ một tiếng: 

- Bất quá tốc độ ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng về phương diện huyền công, ngươi kém xa! Ở trước mặt ta, ngươi tốt nhật là thành thật một chút! 

- Vậy sao? Chưa chắc à! 

Ưng Bác Không phóng mạnh người nhảy lên, giống như là áp súc tới cực điểm rồi bung ra, tựa như súng bắn đạn rồi bị giật ngược, cả người thành một thanh lao thẳng tắp đâm hướng lên trời! 

Lệ Vô Bi khốc lệ hừ lạnh, song chưởng hắc khí lượn lờ, cũng không một chút sợ hãi mà đón nhận, hai người bốn bàn tay chỉ một thoáng giao thủ mấy trăm lần, đột nhiên bịch một tiếng, Lệ Vô Bi thân mình đảo lộn ra xa, Ưng Bác Không thân thể cũng lảo đảo lui về phía sau. 

Cả hai vừa bay vừa lui, khoảng cách giữa hai người đã kéo dài hơn mười trượng! 

Ngay khi hai người lui ra, khoảng đất chỗ giao phong đột nhiên "oanh" một tiếng vang thật lớn! Dư chấn mạnh mẽ, ngay cả những cây đại thụ nơi Quân Khương Lâm ẩn thân ước chừng cách hai mươi trượng cũng bị bẻ gãy liên tiếp! 

Ảnh hưởng thật kinh người! 

Quân đại sát thủ lúc này đang thưởng thức hai bát đại cao thủ quyết chiến, đem các chiêu thức võ công trong lòng mình và võ công thế giới này ra so sánh, cường giả như thế đánh nhau, ngay cả là thờ ơ nhìn, cũng tuyệt đối là lấy được chỗ lợi ích không nhỏ a. 

Thế mà mình vừa mới thông suốt được mấy chiêu, cây đại thụ mình ẩn thân lại bị chặt đứt, hơn nữa còn là cắt thành mấy chục đoạn! Quân Khương Lâm trực tiếp bị thân cây kia quăng ra ngoài mà ngã trên mặt đất, lăn tròn hai cái. Thật sự là quá nhanh,chưa kịp đổi vị trí!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play