Thẳng tới đêm khuya, tất cả mọi người đã đi ngủ, Quân Khương Lâm mới lén lút từ Hồng Quân Tháp hiện thân đi ra, liếc mắt nhìn quanh, sau đó mới chui vào phòng ngủ của mình. 

" Nói giỡn chơi, Quân đại thiểu ta không phải vì tránh né ba con nhỏ kia! Chẳng qua chỉ là ba cô nương thôi, ta sợ cái gì? Ta trốn đi, chỉ là vì Dạ Cô Hàn mà điều chế thuốc mà thôi." 

Cái này gọi là cứu người như cứu hỏa, như thế nào có thể trì hoãn. Tuy rằng thời gian chế thuốc có hơi quá lâu, nhưng chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi sao? Thật là đáng ngạc nhiên mà. (Biên: Sợ quá bỏ trốn thì nói đại đi, còn lý do lý trấu:88:) 

An ủi bản thân một phen, Quân đại thiểu tự mình ra tay, chỉ tốn thời gian nửa canh giờ liền chế ra thuốc gây tê, một loại uống, một loại thoa ngoài da, đi tới trước giường, bắt đầu chính thức bắt tay vào trị liệu vết thương cho Dạ Cô Hàn. 

Lần này cũng thật chân chính tốn nhiều khí lực, cuối cùng mới đem chỗ xương sườn gãy nát nơi lồ ng ngực Dạ Cô Hàn, ra tay giống như thêu hoa mà hoàn toàn nối lại. Tốt! Quân đại cao nhân mồ hôi toát ra, mệt mỏi không chịu nổi, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ, đặt mông ngồi xuống, lắc lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: " Cha mẹ ơi, việc này thật không phải là dành cho người làm mà. Lần sau lại có chuyện không có lợi lộc thế này, đánh chết lão tử cũng không làm. Bà nội ơi, cơ hồ muốn lấy nửa cái mạng của ta!" 

Mà đúng lúc này, Quân Khương Lâm đột nhiên không hiểu tại sao cảm giác được cả người lạnh toát, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên. Trong không trung xuất hiện một cỗ hơi thở ngoan độc, sát khí ngất trời vô cùng lãnh liệt! 

Quân Khương Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn ra bên ngoài, thần thức kinh người khoảng khắc b ắn ra ngoài. 

Thình lình, một cỗ hơi thở cuồng bạo ùn ùn kéo đến thành Thiên Hương, đột nhiên bạo phát, kéo dài hơn mười dặm. 

Trong cỗ hơi thở này, tràn ngập vô tận cuồng nộ, còn có, đau lòng! 

Đúng vậy, chính là đau lòng! Chính là một cỗ hơi thở mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy người phát ra cỗ hơi thở này bi thống như thế nào! Đây là cảm nhận thực sự! 

Quân đại cao nhân có thể xác nhận, người có được cỗ hơi thở này nhất định là siêu cường giả đỉnh cấp, vả lại Quân đại sát thủ hai đời đối nhân xử thế, đánh giá vị tối cường giả này, thậm chí còn ở trên Thạch Trường Tiếu, Ưng Bác Không. 

Siêu cường giả bởi vì một nguyên nhân nào đó lâm vào vô tận cuồng nộ, cực độ thương tâm. 

Thời điểm Quân đại cao nhân khẩn trương tự hỏi sự tình gì đang xảy ra, một thanh âm sát khí nghiêm trọng đột nhiên ở một chỗ vắng lặng trong không trung như sấm sét vang dội, như trời long đất lở lan khắp bầu trời: 

- Ưng Bác Không! Văn Thường Vũ! Hai vương bát đản các ngươi, lăn ra cho lão tử! 

Tiếp theo đó là một tiếng rống dài thê lương bi phẫn, kinh thiên nổi lên. 

Người phát ra thanh âm này không chút để ý tới đô thành Thiên Hương đế quốc có bao nhiêu người mạnh tồn tại, càng không để ý thời điểm này là đêm khuya, không kiêng nể ai vận khởi huyền công toàn thân cao giọng hét lớn, khí thế ngút trời làm khiếp sợ thiên hạ! 

Trong tiểu viện Quân Vô Ý, một thân ảnh mạnh mẽ như chim ưng bay lên, mang theo tiếng hú dài bay lên trời, thẳng tắp từ dưới đất phi lên cao mười trượng giữa không trung, lăng không một cái dừng lại, giống như chim ưng giữa chín tầng trời, hướng về phía Thịnh Bảo Đường bay đi. 

- Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi! Nguyên lai lão tiểu tử ngươi tới rồi. Lão tử chờ ngươi đã lâu! 

Ưng Bác Không cười dài một tiếng, như lưu tinh bay tới. 

- Hôm nay để cho lão tử nhìn một cái. Lệ Vô Bi ngươi, gia hỏa lãnh huyết ngươi dựa vào cái gì có thể đứng thứ năm trong Bát Đại Chí Tôn! 

Đồng thời từ phía hoàng cung, một thanh âm bàng bạc bình thản nói: 

- Lệ Chí Tôn, Ưng Chí Tôn, tiểu đệ Văn Thương Vũ chào hai vị Chí Tôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play