Đây là sợi dây cứu mạng duy nhất, qua tiếp xúc, Dạ Cô Hàn phát hiện Quân Vô Ý không ngờ là Thiên Huyền trung giai, thực lực còn trên cả mình, nếu người này ra tay đương nhiên có hy vọng cứu thoát công chúa. 

Quân Vô Ý trong lòng thoáng động, thấp giọng hỏi: 

- Ngươi muốn chúng ta đi cứu công chúa sao? 

Dạ Cô Hàn ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ. 

- Ngươi nói đùa sao, bằng vào thực lực của chúng ta làm sao có thể cứu công chúa? Muốn chúng ta đi chịu chết thì cứ việc nói thẳng ra đi. 

Quân Khương Lâm vẫn như cũ thúc dục Khai Thiên Tạo Hóa Công, lông mày cũng không động một chút: 

- Tam thúc tu vi tuy đã là Thiên Huyền cảnh giới, nhưng thân thể thủy chung không tiện vận động, ngay cả ngài cũng biến thành bộ dạng như vậy, còn nói gì đến tam thúc, về phần bổn thiếu gia lại càng không cần nói, muốn cứu nàng ta quả thực là hữu tâm vô lực; cổ nhân nói: Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên. Âu cũng là số mệnh a! 

Ngươi tưởng lão tử bị ngốc sao? Lần này xuất thủ cho dù cứu được ả công chúa ngu xuẩn kia thì chúng ta có thể được cái gì tốt, còn phải bại lộ thực lực của Tam thúc, bại lộ cả thực lực của bản thiếu gia, tính thế nào cũng không ra. Ta bây giờ có thể giúp ngươi giữ lại hơi thở cuối cùng, ngươi nên biết trân trọng a, đổi lại là người khác, cho dù là đệ nhất bát đại chí tôn Vân Biệt Trần cũng không có khả năng này! 

Hô hấp của Dạ Cô Hàn vốn đã cực kỳ yếu ớt đột nhiên dồn dập lên, phẫn nộ cực điểm nhìn Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm cũng rõ ràng cảm thấy Dạ Cô Hàn đột nhiên th ở dốc, trống ngực đập mạnh làm chấn động vùng ngực khiến cho xương cốt đứt gãy phát ra tiếng vang hỗn tạp rất nhỏ. 

Dạ Cô Hàn gắt gao nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, vô tận bi thương, đột nhiên dần dần chuyển thành cầu khẩn, khổ sở cầu khẩn; chứng kiến loại ánh mắt quá sức thê lương này, Quân Khương Lâm trong lòng chấn động! Hắn không hề nghi ngờ, nếu lúc này Dạ Cô Hàn còn có thể nói chuyện chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả tự tôn, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm mà van cầu mình đi cứu Linh Mộng công chúa. 

Ánh mắt của Dạ Cô Hàn vô cùng lo lắng, đột nhiên trên mặt một trận ửng hồng, cổ họng khẽ rung động, tựa hồ gom tất cả sức lực của mình, một chút sức lực cuối cùng để rồi trong miệng thốt ra hai từ yếu ớt không thể nghe rõ: 

- Cầu cứu! 

Sau đó, đầu ngả sang một bên, hôn mê bất tỉnh, không phát ra âm thanh nào nữa. 

Dạ Cô Hàn thà thiêu đốt một điểm sinh cơ cuối cùng cũng muốn nói ra hai chữ này. 

Tuy hắn không nói rõ được hoàn toàn nhưng Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý đều hiểu điều mà Dạ Cô Hàn muốn nói chính là: "Cầu ngươi, đi cứu Linh Mộng!" Hắn lấy tính mạng của mình, bán đi chút sinh mệnh cuối cùng để đổi lấy lời thỉnh cầu này. 

- Hắn đã chết sao? 

Quân Vô Ý đột nhiên có chút bi thương, buồn bã hỏi. 

- Còn chưa có chết. Bất quá cũng không sai biệt lắm. Hắn hiện tại là trong trạng thái chết giả. 

Độc Cô Tiểu Nghệ lòng rối như tơ vò, nhất thời nhớ tới năng lực của Quân Khương Lâm, hắn ngay cả mình còn không đánh lại, làm sao là đối thủ của mấy tên Thiên Huyền cao thủ? Chính mình vừa nói cái gì không biết? Càng bực mình hơn, chân tay luống cuống nói: 

- Những thị vệ hoàng cung, vì sao đến bây giờ còn chưa tới? 

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Một câu kia vừa nói ra, Quân Vô Ý cùng Quân Khương Lâm trong lòng đều rùng mình, nhìn nhau ngầm hiểu. 

- Khương Lâm, vì một phen tâm ý của Dạ Cô Hàn, chúng ta cũng nên giúp đỡ, huống chi người kia còn là công chúa. 

Quân Vô Ý nói rất khéo léo. Hắn cũng nhìn ra được cháu mình đối với Linh Mộng công chúa kia rất không có hảo cảm, nếu mình không mở miệng, sợ rằng nó sẽ trơ mắt đứng nhìn không nhúng tay vào chuyện này. 

Đừng nói là công chúa, ngay cả vừa rồi cứu giúp Dạ Cô Hàn nếu không phải mình mở lời thì với tâm tính của đứa cháu này chắc chắn dứt khoát không để ý tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play