Chương 47

– Cái gì có thể cược được thì bỏ ra hết đi!

Đám người Lý Chấn đều biết nếu cứ như vậy mà trở về thì kết quả rất bi thảm liền vội vàng lấy những vật đáng giá như bảo thạch trân châu ngọc thạch… những vật có giá trên người đều đưa ra.

– Đây là bội kiếm và ngọc bội của Đường công tử. Ta cũng lấy ra đặt cược. Vốn là một trăm năm mươi vạn nhưng ta chỉ đặt một trăm vạn thôi.

Mạnh Hải Châu nhìn chằm chằm Quân Lâm:

– Quân Khương Lâm, Chắc ngươi cũng hy vọng thắng lại cho hắn chứ?

Độc Cô Tiểu Nghệ có chút ngây người. Đương nhiên nàng biết rõ lai lịch của bội kiếm và ngọc bội này. Vốn thông minh nên chỉ trong nháy mắt nàng đã hiểu rõ ván bài này không bình thường chút nào. Bất quá nàng cũng không để cũng không có suy nghĩ nhiều. Một cuộc vui thứ thế này mới đáng xem chứ.

– Hắn là hắn ta là ta! Đồ của hắn thì có liên quan gì đến ta?

Quân Lâm nhìn Mạnh Hải Châu với ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc: – Ta thắng thì đó là chiến lợi phẩm của ta. Thuộc sở hữu của ta thì ta cho ai thì cho. Liên quan gì đến Đường Nguyên? Giúp hắn lấy lại sao? Ngươi đang mơ hả? Đường Nguyên dùng nó đánh bạc với các ngươi là chuyện của hắn không có liên hệ gì với ta. Chờ Đường Nguyên cầm bạc đi chuộc lại thì cũng là chuyện của các ngươi. Liên quan gì ta.

Nói xong Quân Lâm không nhịn được nhìn về mấy khối ngọc và bội kiếm kia, trong lòng cười lớn: “Không phải là vật phàm à nha.”

Khóe miệng Quân Lâm lộ ra một nụ cười tà dị:

– Mạnh đại thiếu gia. Ngươi nói xem có phải không?

Nghe Quân Lâm nói vậy thì mọi người ở đây đều choáng váng. Cho dù là Đường Nguyên và Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đường Nguyên vừa rồi còn hớn hở nhất thời khóc không ra nước mắt.

Sắc mặt Mạnh Hải Châu trắng bệch. Ý của Quân Lâm đương nhiên hắn hiểu được. Bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong. Nếu bội kiếm và ngọc bội này hôm nay thua Quân Lâm thì ngày mai Đường Nguyên cầm bạc qua chuộc phải làm thế nào. Lý do từ chối của Quân Khương Lâm mặc dù không trượng nghĩa chút nào nhưng trò chơi cũng có quy cũ của nó. Ngoại trừ khổ chủ không có tiền chuộc mới bán lấy tiền lại. Nếu hiện tại bán đi thì thật là không còn gì để nói.

Hôm nay Đường Nguyên thua thiệt một cách khó hiểu như vậy thì hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao? Lấy cá tính có thù tất báo của hắn nếu khi hắn đến chuộc mà mình không có trả lại thì đó là một tai họa rất đáng sợ. Đến lúc đó người khác mượn cơ hội đi sinh sự thì bọn họ đều bị đuối lý.

Nhưng trong lòng lập tức nghĩ:” Một cửa khổ sở còn ở trước mắt thì quản cái quỷ gì ở phía sau? Huống chi chưa chắc ta sẽ thua!”

– Đối với bên Đường công tử chúng ta đương nhiên sẽ có công đạo. Điểm này không cần phải phiền đến Quân tam thiếu quan tâm. Huống chi những đồ vật này Quân tam thiếu chưa chắc có bản lãnh thắng đến tay.

Mạnh Hải Châu đẩy tất cả ngọc bội và bội kiếm trên bàn về phía trước cắn răng nói:

– Quân tam thiếu, đây là ngọc như ý do hoàng thượng lão nhân gia tặng cho ta. Đây là bội kiếm bảo bối của thúc phụ ta. Đây là dạ minh châu của Lý thái sư… Đều là những vật vô giá. Tin tưởng nếu có định giá thì đây cũng hơn một ngàn vạn. Lấy ngân lượng hiện tại của Tam Thiếu sợ rằng không đủ. Nếu Tam thiếu muốn đổ thì cũng được. Ta có thể làm chủ cho phép Tam Thiếu dùng phương pháp khác đặt cược.

– Vậy ngươi muốn cho ta dùng cái gì đặt cược? Không phải lại vác thân ra cược đấy chứ? Chẳng lẽ trong nhà ngươi còn một vị muội muội muốn ta đến làm muội phu của ngưoi sao? Mà hình như ta không nghe nói ngươi có muội muội à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play