Quân Lâm Quân trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh chỉ nam nhân mới hiểu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Quản Thanh Hàn, lùi ra một chút, mới lén lút nói
- Linh Vụ Hồ! Đó mới là thiên đường của nam nhân a, không đi qua sao hắc hắc…
Khi hắn nói đến "Linh Vụ triều" ba chữ kia, Quản Thanh Nguyệt ở bên cạnh trên mặt đột nhiên kịch liệt co rút lại một lần.
Quản Thanh Ba thầm nghĩ trong lòng: "Tên này lúc nãy hóa ra là giả bộ, chưa đến ba câu đã lộ ra bản chất vốn có rồi!"
- Ta còn tưởng là địa phương nào, thì ra là Linh Vụ hồ.
Quản Thanh Ba cười hắc hắc, làm cái thủ thế, nói:
- Huynh đệ chúng ta đến đây đã hai ngày, thì cũng đã có một ngày rưỡi là ở nơi đó rồi.
- Hả? Thì ra hai vị cũng là người cùng sở thích a, ha ha, vậy là ta đoán sai rồi a.
Quân Khương Lâm thần sắc trở lên thân thiết, bộ dáng như kiểu gặp được người tri âm:
- Thế nào? "Làm ăn" ra sao? Các cô bé nơi này, đích thực là chậc chậc…nhiều nước a!
Quản Thanh Ba trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, đỏ mặt nói
- Kỳ thực không phải chúng ta đi tới đó vui chơi mà là…
- Đại ca!
Hắn vừa mới nói tới đây, Quản Thanh Nguyệt ở bên đột nhiên vội vàng ngăn lại, nhắc nhở, nhìn hắn một cái.
Quản Thanh Ba ha ha cười, tiêu sái nói:
- Thanh Nguyệt, đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc, có cái gì mà không thể nói cho người khác chứ, việc này cũng không phải cái gì dọa người. Lại nói, Quân Tam thiếu cũng coi như là người trong nhà, nói gì thì nói cũng có chút quan hệ.
Quân Khương Lâm liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trong lòng đã có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ hai huynh đệ này có tranh chấp? Quản Thanh Ba này rõ ràng muốn lật tẩy nội tình của đệ đệ hắn, có ý tứ gì?"
- Không dối gạt Tam thiếu, kỳ thật Nhị đệ đang có một vị hồng nhan tri kỉ, ở Linh Vụ triều, nàng là…kinh doanh.
Quản Thanh Ba nói câu "kinh doanh" quả nhiên là rất được, một vị nữ tử, ở kỹ viện kinh doanh…Là kinh doanh cái gì? Mua bán da thịt chứ gì nữa!
- Thì ra là thế!
Quân Khương Lâm tỉnh ngộ nói:
- Quản nhị huynh thật sự là người phong lưu, há há há…Đây là bản sắc của chúng ta a.
Quân Tam thiếu trong lòng rốt cục xác định tất cả nguyên nhân, vì sao thời gian ám sát lần này lại xảo diệu như thế, người ngoài Quân gia trên cơ bản là không thể biết, mà hành tung của mình, có thể nói là cơ mật trong Quân gia, nhưng vẫn bị đối phương đánh một cái trở tay không kịp, thì ra vấn đề đúng là ở trong này.
Quả nhiên là trộm trong nhà thì khó phòng a!
Không còn nghi ngờ gì nữa, vị hồng nhan tri kỉ kia của Quản Thanh Nguyệt, tất nhiên chính là vị Nguyệt Nhi cô nương kia. Mà cũng bởi vì hắn nói ra hành tung của Quân Khương Lâm, mới có thể tạo ra trận ám sát này.
Cho nên Quản Thanh Nguyệt có tham dự vào chuyện này hay không…Quân Khương Lâm suy đoán chắc chắn là có! Nếu không hắn nhìn thấy mình bình yên vô sự sẽ không thể có bộ dạng bối rối như thế.
"DKM nó, chúng ta hảo ý thân thích tiếp đãi các ngươi, tiểu tử ngươi cư nhiên cùng một con đi3m tính kế lão tử?"
Nhưng lúc này không phải thời điểm phát tác, từ một loạt phản ứng của Quản Thanh Ba cho thấy, việc này hẳn là do Quản Thanh Nguyệt tự mình hành động, cùng Quản gia không có quan hệ gì, thậm chí Quản Đông Lưu, Quản Thanh Ba hai cha con họ hoàn toàn chẳng biết việc này, nếu không lúc này sao dám tới dự tiệc.
"Người trẻ tuổi chính là dễ xúc động. Chỉ cần mỹ nữ năn nỉ hắn làm việc gì đó, tự nhiên là một lời đáp ứng, còn quản cái gì thân thích hay không thân thích? Hậu quả lại nghiêm trọng hơn rất nhiều, lão tử mà có cái gì bất trắc, ngươi cho rằng chỉ bằng vào Quản gia của ngươi là có thể ứng phó được sao? Người ngu xuẩn quả đúng là không biết sợ!" Quân Khương Lâm trong lòng thở dài.
"Tuy nói trước mắt không phải là thời cơ tốt nhất để trả thù, ta cũng không thể để cho ngươi thoải mái như thế được! Nguyệt Nhi không phải tình nhân trong mộng của ngươi sao? Tốt lắm! Tốt lắm! Khá khen cho bảo bối Nguyệt Nhi của ngươi! Mụ nội nó, ta không tin không thể làm cho ngươi tức đến chết!"
- Thì ra Quản nhị thiếu ở Linh Vụ Hồ còn có người quen a, ha ha, thất kính thất kính. Địa phương Linh Vụ hồ kia, ta còn là khách quen đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT