"Cái gì? Chỉ có hai vò bé xíu này sao?" Vương gia cảm thấy có chút thất vọng. 

"Hai vò này vẫn còn chê ít?" Quân Khương Lâm hai mắt lim dim nói tiếp: "Mười vạn lượng bạc một vò, hai vò là hai mươi vạn lượng bạc trắng đó nha. Muốn uống thêm ta cũng không ngại." 

"Mười vạn lượng bạc một vò?" Tống lão tam hừ một tiếng: "Tống mỗ từ trước tới nay chưa bao giờ nghe nói có loại hảo tửu nào mà mười vạn lượng bạc một vò! Riêng cái giá này so với rượu của Tống mỗ bán đã gấp hàng nghìn lần, lần này đúng là được mở mang tầm mắt một phen." Lời nói của hắn mười phần có ý châm chọc, chẳng qua không nói thẳng ra mà thôi. 

"Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết bầu trời rộng lớn nhường nào! Tầm nhìn hạn hẹp, đúng là đồ thiển cận." Quân Khương Lâm không chút khách khí nói:" Còn chờ cái gì? Mau bắt đầu đi, tối ta còn phải về nhà có chuyện." 

Đấy là còn cho ngươi chút thể diện đó. Lão tử còn chưa thèm nói đây mới chỉ là rượu đã được pha rồi, chứ bình thường, một chén tinh tửu lão tử phải bán một vạn lượng! 

Ba người thấy tiểu quỷ này vênh vênh vào váo, đều có chút không nhịn được phẫn nộ đứng lên. Hắc bào nhân lạnh lùng a một tiếng, liếc nhìn hai vò rượu, thản nhiên nói: "Mùi rượu cũng bình thường, không có chút gì đặc biệt chứng tỏ đó hảo tửu." 

"Loại nào ngon loại nào dở, thử qua mới biết, mỗi loại rượu một khác, không thử qua sao biết rượu này không ngon!" Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng. 

Ba người tức giận ngồi vào chỗ của mình, hai người phẩm rượu trong lòng đều đã có chủ ý, nếu như cảm thấy loại rượu này ngang ngửa nhau, thậm chí rượu của tên tiểu tử kia có ngon hơn một chút, sẽ trực tiếp phân định Tống lão tam thắng! Tiểu quỷ ngươi ngông cuồng cái giề? 

Một vò rượu bé tí vạn lượng bạc, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi, vào thẳng quốc khố mà hốt! 

"Oa? Ở chỗ này cũng có tiểu cô nương tham gia phẩm rượu?" Quân Khương Lâm kinh ngạc nhìn Tiểu Dương lên giọng khen: "Không tệ nha, mắt phượng mày ngài, sau này bọn công tử theo đít chắc không ít đâu! Hắc hắc..." 

"Ta là nam tử hán đại trượng phu!" Tiểu Dương bị chọc cho tức giận quên cả ngượng ngùng ban đầu, buông vạt áo của phụ thân ra, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, âm thanh vô cùng trẻ con. 

"Thật? Tại sao ta lại không thấy vậy, hầu kết đều không có như ngươi nói. Giọng nói giống hệt của một tiểu cô nương! Quái, là tiểu tử sao?" Quân Khương Lâm lắc lắc đầu, đăm chiêu nhìn hắn nói: "Nếu không c ởi quần ra cho coi cái đê" 

Đây rõ ràng là âm thanh của một tiểu nha đầu, cái gì mà nam tử hán, có quỷ mới tin ngươi! 

"Thật sự ta là con trai!" Tiểu nha đầu kia cãi lại, hai tay không quên giữ chặt lưng quần, mặt mũi đã đỏ bừng, nó rất sợ vị thúc thúc vô sỉ, quái thai này xông tới tụt quần của mình kiểm tra thật. 

"Được rồi, là tiểu tử được chưa." Quân Khương Lâm cười hì hì: "Đến đây, tiểu cô nương, xem gia gia ngươi và ta uống rượu." Nói rồi chỉ về phía Vương gia. 

"Ta là con trai..!" Lần thứ hai tiểu tử kia gào lên, còn chói tai hơn lần trước: "Còn nói nữa, hỏi phụ thân của ta xem!" 

"Phì...!" Mấy người kia đồng thời phì cười ngặt nghẽo. Quân Khương Lâm cũng phì cười, xoa xoa đầu tiểu tử kia nói: "Được,được, ta không nói nữa, ngươi là con trai, được chưa?" 

"Đúng vậy. Tốt." Tiểu tử kia vẫn không biết trong lời nói của Quân Khương Lâm còn có hàm nghĩa khác, hắn ghé vào tai Quân Khương Lâm nói nhỏ: "Nếu như ngươi còn không tin, đợi lúc nào không có người, ta c ởi quần cho ngươi kiểm tra ^^!" 

Quân Khương Lâm kêu "ách"một tiếng, hai mắt mắt như muốn lồi ra, thất bại a! 

Âm thanh của tên tiểu tử tuy nhỏ nhưng mấy người có mặt chỗ này ai mà chẳng linh mẫn hơn người? Cho dù tiểu tử nói chuyện âm thanh có nhỏ hơn thập bội đi chẳng nữa, phỏng chừng họ vẫn nghe thấy như thường. Vì thế, vừa nghe được câu nói tất cả lại có một trận cười nghiêng ngả. Bị Quân Khương Lâm pha trò như vậy, mọi người đột nhiên cùng có một cảm giác, khoảng cách giữa hai bên hiện tại đã được xích lại gần hơn nhiều. 

Quân Khương Lâm trong lòng cười thẩm, chọc cười tiểu hài tử... Tuy rằng thái độ hai kiếp làm người của Quân đại sát thủ thật ra cũng không có tếu táo như vậy, bất quá dùng cách này làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ hơn, giúp cho bầu không khí thoải mái hơn chút, sau đó phẩm rượu không phải sẽ dễ nói chuyện hơn sao? 

Tuy nhiên, cùng tiểu hài tử trêu đùa, cho dù là cao thủ có mạnh đến mấy đi nữa cũng chưa chắc đã làm được! 

Trước mắt có một thần bí cao thủ, một Thiên huyền cao thủ, nếu mà không lợi dụng được tí nào, quả thực Quân Khương Lâm cảm thấy có lỗi với bản thân. 

Tống lão tam đang vô cùng thận trọng bước từ trong phòng ra, hai tay ôm khư khư hai vò rượu giống như đang ôm một thứ gì đó rất trân quý, mặt ngoài của mỗi vò rượu đều phủ một tầng bụi bặm, nhìn qua thật không đoán được chúng đã được ủ bao nhiêu năm. 

"Để cho công bằng, vì ngươi chỉ mang tới đây hai vò nên ta cũng chỉ mang ra hai vò mà thôi." Tống lão tam có chút đắc ý, hai vò rượu này đã làm lão tốn nhiều thời gian và tâm huyết, đi khắp các danh sơn đại hà, dùng những loại quả tốt nhất, nước suối tinh khiết nhất, hơn nữa phải có một thân tài nghệ như lão mới ủ ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play