*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi một cỗ xe đều có bốn con huyền thú như vậy, tốc độ vô cùng nhanh, cho dù là chiến mã phi nhanh như tên bắn trên chiến trường cũng chỉ có thể giương mắt nhìn theo. Mặc dù cỗ xe chạy rất nhanh, nhưng thanh âm vang ra lại vô cùng nhỏ. 

Bên trong chiếc xe đầu tiên. 

- … Lục gia gia, sự kiện huyền đan này không biết là thật hay giả, chúng ta từ cách đây mấy ngàn dặm mà tới, có phải chuyện bé xé to không? Hơn nữa, ở Thiên Hương thành chẳng những có Lục thúc và Mạc thúc, còn có Cửu trưởng lão tọa trấn, chẳng lẽ thực lực cường đại như thế mà còn có đồ vật gì có thể thoát khỏi tầm tay bọn họ hay sao? 

Thanh âm người nói chuyện tuổi tác có vẻ không lớn lắm, trong thanh âm còn có âm hưởng của thiếu niên the thé, lại có vẻ không kiên nhẫn. 

- Phượng ngô, chuyện lần này có liên quan đến một viên cửu cấp đỉnh phong huyền đan, đương nhiên phải thận trọng. Con lịch duyệt còn thấp nên không biết, mấy hôm trước Cửu trưởng lão nói tại Thiên Hương thành xuất hiện Thần Huyền đỉnh phong cường giả, sau đó lại truyền ra tin tức cửu cấp huyền đan, như vậy đã đủ chứng minh chuyện này là có thật. 

- Ngược lại, chuyện ta lo lằng nhất là dù cho toàn bộ chúng ta có tới nơi, có thể đạt được huyền đan hay không còn chưa biết. Dù sao, Thần Huyền đỉnh phong cao thủ không phải là dễ đối phó. 

Một thanh âm già nua vang lên. 

- Đưa mắt khắp thế gian, ai dám cùng Phong Tuyết Ngân Thành chúng ta đối nghịch? Huống chi lần này còn có Tam trưởng lão đi theo, lại có Lục gia gia ngài, dù cho thực sự là Thần Huyền đỉnh phong thì sao, chúng ta còn có Cửu trưởng lão bố trí sẵn sàng, có ưu thế địa lợi như thế, chuyện huyền đan nằm trong tầm tay là không cần bàn cãi, Lục gia gia người có phần lo lắng quá. 

Thanh âm của người thiếu niên trẻ tuổi lại vang lên cao ngạo, tựa hồ chuyện xuất thân từ Phong Tuyết Ngân Thành là vô cùng ghê gớm. 

- Tiểu tử, đừng trách gia gia mắng con ếch ngồi đáy giếng. Thế gian này cường giả như mây. Ngay cả ngân thành chúng ta thực lực có mạnh, đủ để ngạo thị thiên hạ đi chăng nữa thì cũng không phải là bất khả chiến bại. 

Giọng nói già nua lại vang lên, trong thanh âm cũng có một vài phần kiêu ngạo: 

- Bất quá, chuyện đáng để cho chúng ta tam lục cửu đồng thời xuất thủ đã không còn bao nhiêu. Nhớ lại lần gần đây nhất cũng đã mười năm về trước…. Haizzz, đúng là "tuế nguyệt thôi nhân lão" (Năm tháng làm người già đi), câu này thật là quá chính xác. 

- Hơn nữa, lần này xuất môn cũng là để cho tiểu công chúa học hỏi thêm kinh nghiệm, chứ nếu không, lần này cũng không có nhiều người người giúp việc đi theo như vậy. Thực lực của ngân thành ta vô cùng mạnh mẽ, người bình thường sao dám trêu chọc vào. 

Lão giả thở dài một cài, nheo nheo con mắt.

Đợt bom này đã hết phần của ta, chúc anh em Trung Thu vui vẻ, đọc truyện sảng khoái nhá, phần còn lại đòi con Tiểu Ngọc đi 

Thiếu niên bên cạnh nghe được 3 chữ "tiểu công chúa" nhất thời trong mắt chợt sáng lên, ánh trăng chiếu trên mặt, hiện ra vài phần khát vọng và mê say, vị công chúa quốc sắc thiên hương, khí chất cao quý kia chính là mục tiêu mà thiếu niên này theo đuổi đã lâu. 

Trong một cỗ xe ngựa, một nữ hài mặc toàn thân tuyết y, tuổi chừng mười sáu mười bảy, mi mục như vẽ, rất là xinh đẹp, nhưng trên dung mạo lại hiển lộ một cỗ tinh quái, hiển nhiên không phải là một cô bé an phận, đại để cũng là rất nghịch ngợm. Lúc này nàng đang lắc lắc cánh tay của lão giả râu trắng: 

- Tam công công, ngài đang nói đến đoạn quan trọng, tại sao lại ngừng? Thật là làm cho người ta tò mò mà! 

Lão đầu vẫn là hình dáng nhắm mắt giả chết. Nhưng trên nét mặt già nua đã nhăn lại như quả cà héo, lòng thầm kêu trời. Sự lợi hại của tiểu cô nương này, bản thân lão rốt cục cũng cảm nhận được rồi! Trách không được bọn họ khi biết lão phải đi cùng công chúa xuống núi đều cùng thở phù một tiếng, bộ dạng cứ như kiểu buông bỏ được gánh nặng vạn quân, sau đó lại dùng ánh mắt có chút đồng tình thương hại và hả hê mà nhìn lão, thì ra là thế. 

- Ta nói này tiểu nãi nãi, từ khi người ra khỏi Ngân thành, ta liên tục kể chuyện xưa cho ngươi, thẳng cho đến bây giờ, ban ngày thì kể đến lúc trời đầy sao, buổi tối thì kể đến lúc bình minh ló dạng, lúc ăn cơm cũng phải kể, ngay cả khi phu xe Long Lân Mã được nghỉ ngơi thì lão đầu ta vẫn phải kể. Tiểu nha đầu à, Tam công công vừa mới xuất quan, bước vào giang hồ là chuyện vài chục năm trước rồi a, đâu có thể nhớ rõ ràng nhiều cố sự như vậy được chứ? Ngài hãy tha cho lão già này được không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play