"Tại Thiên Hương quốc, những nơi thế này không phải là chỗ nào cũng có, ngẫu nhiên mới có thể bắt gặp một lần nhưng tuyệt đối không ít! Chẳng qua chúng không có lộ liễu như nơi này mà thôi." Quân Khương Lâm thở dài một tiếng, nhướng mày nhìn lên bầu trời; hình như đang có rất nhiều người dồn dập chạy tới đây thì phải. 



"Những đứa vừa nãy chạy trốn may ra còn có hy vọng sống sót, nhưng mấy đứa này thì phải làm sao đây? Cháu có chủ ý gì không?" Bản thân là Thiên huyền cao thủ cho nên Quân Vô Ý cũng nhận ra động tĩnh vừa rồi. Nhưng khó khăn ở chỗ hơn mười hài tử này không thể tự mình chạy được: hơn nữa hai người muốn đưa chúng đi cùng lại càng không thể, mà để lại đây thì chỉ có con đường chết mà thôi. 



"Còn chủ ý nào hay nữa sao? Thúc coi, những đứa này lưỡi thì bị cắt, tai thì điếc, tay chân hoàn toàn dị dạng, đời này như vậy coi như chấm hết với chúng... kéo dài cuộc sống chỉ khổ thêm mà thôi, chúng nó bây giờ sống không bằng chết". Quân Khương Lâm thở dài. 

"Ý của ngươi là......" Quân Vô Ý kinh sợ: "Không được! Tuyệt đối không được! Chúng đã quá đáng thương rồi, chúng ta nỡ lòng nào xuống tay được sao?" 

Quân Khương Lâm quay đầu đi nơi khác chán nản nói: "Nếu như vậy, chúng ta cũng mau đi thôi. Người của quan phủ đến rồi, bây giờ mà không đi là phiền đấy. Nếu người không đủ can đảm ra tay, vậy cứ để họ sống với sự thống khổ này đi." 

Dừng một chút, nói tiếp: "Người muốn chúng tiếp tục sống, đó chính là cực hình thống khổ nhất! Ai.... mà thôi, để cho số phận định đoạt vậy, không còn thời gian nữa. Đi thôi." 

Quân Vô Ý thở dài một hơi, thủy chung hắn vẫn không đủ tàn nhẫn để hạ thủ, cuối cùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thoáng qua một lượt, rồi cắn răng phi người theo sau Quân Khương Lâm, hai người nhanh chóng vượt qua tường vây tiểu viện, thân thể nhấp nhô vài lần, một lát sau biến mất. 

Hai người vừa rời đi, tiếng bước chân rầm rập đã vang lên ngay ngoài đại môn của Hoàng Hoa đường, tiếp theo là vô số đầu người láo nháo tiến vào nội viện... 

"Khương Lâm, thúc cảm thấy cháu có chút quá tàn nhẫn, hiếu sát! Điểm này, cháu cần phải biết kiềm chế một chút. Chuyện hôm nay cháu làm rất đúng, bất quá nhờ đó ta mới thấy ngươi tâm tính có phần lãnh khốc. Lần sau gặp những chuyện kiểu này cần phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động", Quân Vô Ý lên tiếng khuyên bảo. 

"Trừ ác tức là dương thiện. Tam thúc, ta cũng không phủ nhận ta ham giết chóc, nhưng ta cho tới bây giờ cũng không giết nhầm người tốt, cho dù là một chút thương tổn nhỏ cũng không có làm! Nhưng với những kẻ đáng chết, ta sẽ giết sạch cả nhà, chó gà không tha!" Quân Khương Lâm sắc mặt vẫn bình thản như nước, mỉm cười lạnh lùng, hai chân cũng không có dừng lại. Đối với địa hình này, hai người rất quen thuộc, thân pháp vô cùng linh động, vượt qua mấy ngã tư và vài bức tường nữa, hai người dừng lại ở một nơi khá vắng vẻ, tiếng bước chân, vó ngựa phía sau cũng không còn nghe thấy rõ ràng. 

"Ngươi nói đúng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu gặp lại một nơi như vậy ta cũng sẽ thẳng tay tiêu diệt; để một nơi như thế tồn tại, thiên lý khó dung!". Quân Vô Ý cau mày thắc mắc: "Khương Lâm, vì sao vừa nãy lại giết hết mà không bắt một tên tra khảo người đứng sau bọn chúng? Nếu có thể tra ra kẻ đứng sau, ra tay tiêu diệt có phải tốt hơn không?" 

"Tam thúc, người nghĩ loại chuyện cơ mật kiểu này mấy tên tép riu đó biết sao? Hỏi làm gì tốn công! Cho dù hỏi được thì sao? Chẳng lẽ chúng ta đi tìm chúng, như vậy không phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?" Quân Khương Lâm nhìn vị Tam thúc của mình đầy thâm ý: "Kỳ thực tên chủ tử đằng sau nếu nghe được tin này có thể ngồi yên sao? Chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác, bố trí nhân thủ, thiên la địa địa võng đợi chúng ta tự đưa đầu vào, mà cũng có thể là sai người lùng sục, hoặc âm thầm điều tra. Như vậy có phải tốt hơn không? Lúc đó, chúng ta ở trong tối bọn chúng ngoài sáng, cứ thảnh thơi mà xem kịch hay, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn!" 

Còn có một nguyên nhân khác mà Quân Khương Lâm không muốn nhắc tới, đó là nếu như tra ra người đứng sau mọi chuyện là trọng thần trong triều, Tam thúc người có dám hạ thủ không? Giống như Hoàng hoa đường này vậy, giả dụ kẻ đứng sau mọi chuyện thật sự là tên hoàng tử chó má kia, thúc có dám động vào không? 

"Nói có lý." Quân Vô Ý mày kiếm dựng lên: "Bất quá từ bây giờ trở đi ta thề rằng nếu còn nơi nào ghê tởm như vậy, ta mà gặp sẽ giết hết!" 

"Tam thúc.... chuyện này cũng nên biết giữa hai người chúng ta là được. Ha ha... Chờ sau khi về phủ, người lập tức an bài những người thân tín, đuổi theo cứu mấy đứa chạy trốn vừa nãy. Nếu chỉ dựa vào bản thân chúng chỉ sợ là không thoát được." 

"Vậy vì sao ngươi còn... phát ngân lượng cho chúng?" Quân Vô Ý khó hiểu hỏi. 

"Để chúng có thể mua vài bộ quần áo, thêm ít đồ ăn, tiêu xài thoải mái một chút mà thôi." Quân Khương Lâm mỉm cười: "Duới tình huống như vậy, chúng ta căn bản không còn cách nào khác để giúp đỡ nữa; nếu như có thể sống sót, đó chính là bản lĩnh của chúng. Phàm những đứa có thể sống sót, trốn được xa, hành tung bí ẩn càng có giá trị để đào tạo! Những việc này Tam thúc lo hết đi." 

Đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên Quân Khương Lâm dừng lại, lạnh lẽo nói: "Theo lâu như vậy, các hạ cũng nên ra đi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play