Chương 254

Thật ra, đây mới chỉ là vế trên của một câu đối mà Độc Cô lão gia tử ấp ủ bấy lâu, còn vế dưới là: “Long hổ báo lang phi mãn thiên!” Dự kiến ban đầu của lão là chờ ba nhi tử thi đua “sản xuất”, rồi làm luôn về dưới cho trọn vế đối, sau làm luôn cái hoành phi cho máu. Nhưng ai ngờ sòn sòn ra bẩy thằng cháu trai rồi………tiếp theo là bảo bối Độc Cô Tiểu Nghệ.

Đang trông mong đỏ mắt, nhưng Độc Cô lão gia tử hiểu rằng, vế dưới từ giờ về sau, cho dù nhắm mắt cũng ko có cơ hội mà hoàn thành.

Điều này làm cho Độc Cô Tung Hoành lão gia tử phiền muộn không thôi. Cái gì mà: “Long hổ báo lang phi mã thiên” cũng chỉ biết nín nhịn trong lòng mà thôi. Về phần hoành phi “Phong Vân tướng quân”càng không cần phải nói tới, thật là không có đất dụng võ mà… Tất nhiên, do thất vọng vì chuyện này nên lão luôn luôn tỏ ra bực dọc, quát mắng ba thằng con không có tiền đồ, không có chí tiến thủ. Ngất…, Dĩ nhiên lão vẫn vô cùng tỉnh táo, tuy lão vô cùng ngang ngược (Đúng với tên lun ^_^)nhưng cũng biết không thể tùy tiện chửi mắng con dâu được, cho nên cũng chỉ đành chỉ gà mắng chó mà thôi.

Hiện nay, trong số ba con trai của lão thì chỉ có mỗi thằng con trưởng Độc Cô Vô Địch ở kinh thành. Còn hai đứa Độc Cô Vô Thương, Độc Cô Vô Thống chia ra trấn thủ hai mặt đông nam của đế quốc, đánh chết cũng không muốn về nhà. Thật ra bọn họ cũng không ít lần bị lão gia tử “hỏi thăm” thành ra ” một năm gặp rắn, cả đời sợ dây thừng”. Đùa à…, đường đường là một Tướng quân đế quốc, cũng cần phải có mặt mũi chút chứ, sao có thể bị đánh mãi được. Hơn nữa với nhiệm vụ trấn thủ biên quan, lão gia tử có gọi mãi cũng kệ!

Lão đại Độc Cô Vô Địch không phải là không muốn ra ngoài sống để tránh mặt lão gia tử, đáng tiếc, hai đệ đệ của hắn bây giờ đều đã ra ngoài ở riêng, hắn không muốn ở lại cũng không được. Ngoại trừ ngày giỗ lão thái gia, lão thái thái hàng năm cả nhà đầy đủ họp mặt, còn những lúc khác, dù cho lão gia tử có quát tháo, hai đứa chúng nó cũng giả vờ câm điếc mà lơ đi. Hơn nữa, trong hai lần trở về hiếm hoi đó, cũng chẳng đợi lão gia tử tỉnh rượu, chỉ thoáng một chốc là không còn thấy tăm hơi hai đứa nó đâu.

Hai mặt còn lại của Thiên Hương đế quốc chính là người của Quân lão gia tử trấn thủ, không có liên hệ gì với Độc Cô gia cả. Cho nên Độc Cô Vô Địch trong lòng vô cùng ấm ức: “Ta chính là lão đại a…, nhưng sao số ta lại khổ như vậy hả trời? Ba ngày một trận mắng, nửa tháng một trận đòn nhừ tử bất kể thời gian nào? Chưa cần nói tới lão tử hiện tại cũng đường đường là một Đại tướng quân, ngoài bốn mươi tuổi, con cái đều lớn tướng cả rồi”.

Trong khi Lý gia sầu vân thảm vụ, Độc Cô gia nộ hỏa trùng thiên, còn Quân Khương Lâm bản thân vốn là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, vẫn đang vô cùng vui vẻ uống rượu cùng gia gia của mình.

Quân Vô Ý một thân thanh y ngồi cuối bàn không ngừng nuốt nước bọt ừng ực. Toàn bộ chuyện này đều là làm theo lời dặn của Quân đại thiếu gia rằng: “Thúc mới khỏi bệnh nên tạm thời không được uống rượu”. Hắn đang vô cùng ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế con sâu rượu đang cắn xé trong lòng nhìn hai ông cháu bộ dạng đắc ý, đã đời liên tục đổ những chén hảo tửu thơm ngát vào miệng…”Khương Lâm, gia gia rất tò mò với tâm pháp và một thân công phu của ngươi a….” Quân Chiến Thiên lão gia tử vừa “nhấm nháp” hảo tửu, vừa đặt câu hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Quân Vô Ý hai mắt mở to, lỗ tai như dựng cả nên.

Đúng vậy, một thân công phu của Quân Khương Lâm bây giờ quá mức dọa người. Cho dù hai người bọn họ cũng được xếp vào số những người có kiến thức, lịch duyệt về võ học của thiên hạ, nhưng loại công pháp này từ trước tới giờ chưa có nghe qua. Thứ nhất, có thể trị thương, bách độc bất xâm, thứ hai không có phẩm giai quang mang. Hơn nữa, hết lần này tới lần khác, uy lực càng ngày càng kinh khủng.

Đáng lẽ với một loại công pháp như vậy phải nổi danh đại lục mới đúng, chứ không thể không có một chút thông tin nào về nó như thế này được. Thật ký quái!

Quân Khương Lâm trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Gia gia, Tam thúc…các người có thể không hỏi về chuyện này nữa được không? Ta thật sự không muốn lừa dối các người.”

“A, lão phu hiểu.” Quân Chiến Thiên lão gia tử như tỉnh ngộ: “Chắc là do vị cao nhân, sư phụ ngươi không cho nói có phải không? Ha ha… có rất nhiều người tính tình đều cổ quái như vậy. Lại nói, nếu như loại công pháp thần kì này truyền ra ngoài, đối với ngươi trăm hại vô lợi; người biết càng ít càng tốt! Ha ha… lão phu đúng là không nên hỏi, không nên hỏi a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play