Chương 227

Con báo nhỏ mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, dường như có điểm mất mác nhìn Quân Khương Lâm rời đi, cúi đầu trong miệng “ô ô” hai tiếng, vô tình tựa vào trong lòng nàng một chút sức lực cũng không có.

“Tốt rồi, tốt rồi, nhiều nhất là vài ngày nữa ta sẽ mang ngươi đi tìm hắn chơi được chưa.” Độc Cô Tiểu Nghệ nói. Trình độ hiểu biết của con báo nhỏ này còn xa mới tới mức thông linh, tự nhiên nghe không hiểu nàng nói cái gì, càng không có phản ứng gì, ngược lại Độc Cô Tiểu Nghệ sau khi nói ra câu này. Đột nhiên trong lòng ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, tiếp theo là một trận thẹn thùng, chính mình cũng không rõ được là vì sao?

“Di? Linh Mộng công chúa đâu? Nàng rõ ràng theo ta tới, như thế nào mà đột nhiên biến mất rồi?” Độc Cô Tiểu Nghệ lúc này mới phát hiện vị tỷ muội của mình cư nhiên không thấy, không khỏi nhăn mày, rất kinh ngạc, oán hận hai tiếng nói: đi cũng không nói cho ta một tiếng, thật sự là … quá đáng!

Quân Khương Lâm mang theo đám thị vệ, cáo biệt Đường Nguyên, hướng tới Quân phủ phương mà đi. Khi đi qua đường khẩu, bỗng phát hiện phía trước có một cỗ kiệu đang dừng ở đó. Mười mấy thị vệ trung quanh nghiêm mật bảo hộ, so với đội hình lần trước còn cẩn mật hơn. Một thân ảnh cao ngạo, tịch mịch, thậm chị có chút thê lương đứng trước cỗ kiệu: là Dạ Cô Hàn!

Linh Mộng công chúa chính là đang ở chỗ này chờ hắn!

“Nguyên lai là Linh Mộng công chúa điện hạ đích thân tới? Thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Quân Khương Lâm kinh ngạc nhíu mày, hắn vừa nói xong đã thấy ánh mắt Dạ Cô Hàn như điện chiếu tới, nghe hắn nói lí do thoái thác ngọt xớt như vậy, lão không khỏi nhíu mày.

“Quân Khương Lâm, ta tìm ngươi là có chuyện đứng đắn muốn nói.” Linh Mộng công chúa từ bên trong kiệu đi ra, sắc mặt lạnh như bằng, mày ngài khẽ nhíu lại có chút chán ghét nhìn hắn, vẻ mặt của nàng bây giờ khiến kẻ đứng ngoài ngạn dặm cũng phải rét run.

Ngươi tìm ta có chuyện đứng đắn sao? Chẳng lẽ chúng ta từng có chuyện không đứng đắn à? Có việc cầu người, lấy lễ mà cầu, cư nhiên còn bày ra cái loại sắc mặt này để ta nhìn? Trong lòng Quân Khương Lâm có hàng vạn câu phỉ báng được tuôn ra, thế nhưng trên mặt lại thể hiện một bộ mặt vui mừng quá đỗi nói: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, công chúa có việc cứ phân phó, mặc kệ có phải chuyện đứng đắn hay không, ta nhất định làm hết sức… A! Chẳng lẽ công chúa rốt cục đối với việc ta một lòng say mê nàng, cho nên bây giờ nàng muốn đáp lại, muốn tìm ta làm phó mã gia?

Thật là trời có mắt, ông trời cuối cùng đã đáp ứng nguyện ước của ta rồi…” Hắn liên tiếp nói lời hươu ý vượn!

Dạ Cô Hàn hừ mạnh một tiếng, sát khí trong mắt b ắn ra bốn phía, quát: “Lớn mật! Dám hồ ngôn loạn ngữ, quả nhiên càn rỡ!”

“Lớn mật! Dám hồ ngôn loạn ngữ, quả nhiên càn rỡ!” Quân Khương Lâm không cam lòng yếu thế mạnh mẽ quát trở lại: “Ngươi là ai? Bản thiếu gia cùng công đang chúa nói chuyện đứng đắn, sao có chỗ để một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi chen vào?”

Quân Khương Lâm đương nhiên không phải không biết Dạ Cô Hàn, ngày đó người đã để lại ấn tượng rất sâu trong đầu hắn, chính là Dạ Cô Hàn này. Bất quá cũng không phải vì võ công của lão cao cường, mà bởi vì một câu cuối cùng của Dạ Cô Hàn khen ngợi tên thủ lĩnh sát thủ đã tự sát kia: “hảo hán tử!” Điều này đúng là bảo thủ tới cực điểm, khiến Quân Khương Lâm rất khinh miệt đối với vị đồng nghiệp ở thế giới này, cũng chỉ vì một câu nói đó mà ấn tượng của hắn tự nhiên khắc rất sâu, đồng thời cũng rất khinh bỉ lão.

Dạ Cô Hàn ánh mắt lạnh lẽo ngưng lại, cố định trên người Quân đại thiếu gia, không khí bốn phía lập tức trở nên ngưng trọng dị thường, một cỗ tử khí thê lương đột nhiên xuất hiện xung quanh, đây đúng là khúc nhạc dạo khi Dạ Cô Hàn nổi giận giết người!

Quân Khương Lâm tuy rằng không biết mấy tên sát thủ này vì cái gì mà đến nơi này, nhưng đối phương nếu dừng lại ở đây, hiển nhiên là phát hiện đoàn xe Linh Mộng công chúa, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Sở dĩ bọn chúng dừng lại, là bởi vì cảm nhận được khí thế cường đại của vị thiên huyền cao thủ Dạ Cô Hàn này, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Các ngươi hiện tại cứ đứng ở đây, ta cùng công chúa có việc đứng đắn phải bàn. Quân Khương Lâm vẻ mặt nghiêm túc đối với vài vị thị vệ tùy tùng nói: “Ta cùng công chúa có chuyện yêu đương phải nói, cho nên phải đến c hỗ kín để tâm tình, các ngươi không được ở một bên quấy rầy chúng ta làm chuyện “đúng đắn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play