Chương 204

Phàm là người muốn động chạm Thịnh Bảo Đường, vô luận là quyền quý trong triều đình, hay là phú ông một phương, hoặc cao thủ võ lâm hắc bạch lưỡng đạo, giờ này đã thành một nắm xương trắng, không ai ngoại lệ!

Cho dù là cậu ấm các đại thế gia trong Thiên Hương thành, một khi đến Thịnh Bảo Đường thì đều phải thành thành thật thật. Nơi này trước kia Quân Khương Lâm rất chi là không thích, nhưng hiện tại lại trở thành nơi tốt nhất đối với Quân Khương Lâm!

Nếu châm một mồi lửa phóng hỏa nơi này thì sao? Như vậy sẽ rất là k1ch thích đây! Bên trong chiếc kiệu đang đi dọc ven đường, Quân Khương Lâm đang ôm chiếc gối mềm mại suy nghĩ những chuyện rất là “hay ho”. Các cậu ấm nhà quan, khi dễ dân thường thì chả tính là gì, chỉ làm cho người khác khinh bỉ mình thôi! Phải chơi trội, đập ruồi trên đầu ông ba mươi, vậy mới gọi là k1ch thích cơ!

Ngày nào cũng đấu đá với bọn tép riu, cho dù thắng hết bọn đó thì cũng chỉ là con tép bạc đất mà thôi.

Phải gây ra phiền toái lớn, đụng tới đối thủ mạnh. Chơi như vậy mới vui, mới thú vị, mới k1ch thích, mới đã ghiền!

Thịnh Bảo Đường, uh uh, ách, địa phương không tệ, ha ha. Bất quá có hơi khó chơi nha, tạm thời để đó đi. Chờ lão tử thực lực cường đại rồi lại đến chơi một chút.

Quân đại sát thủ vô luận kiếp trước kiếp này đều to gan lớn mật, có gì mà hắn không dám làm. Thịnh Bảo Đường cho dù địa vị độc tôn, trong mắt hắn thủy chung cũng chỉ là một phòng đấu giá mà thôi, hắn thừa sức đại náo thiên cung mà!

Vì cùng đường với Quân Khương Lâm, Đường Nguyên cố ý cưỡi một con ngựa cao lớn đi bên cạnh chiếc kiệu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói vài câu. Khi sắp đến Thịnh Bảo đường, Đường mập mạp đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, vuốt cằm nói: ” Tam thiếu gia, ngươi nói xem hai người chúng ta một người cưỡi ngựa một người ngồi kiệu, ta cảm thấy giống như là tân lang đón tân nương thế nào ấy? Tam thiếu gia, nếu không ngươi theo ta luôn đi!”

” Lăn đi chỗ khác! Ngươi đi chết đi, gớm chết được!” Quân Khương Lâm trở mình nôn khan một ngụm, “phạch” một tiếng buông xuống rèm kiệu xuống, mặc kệ bên ngoài tiếng cười ầm ĩ vang lên.

Vừa tới Thịnh Bảo đường, con ngựa cưỡi của Đường Nguyên đã xùi bọt mép. Kỳ thật con ngựa này tuyệt đối là nhất đẳng lương câu, nhưng vì Đường mập mạp có trọng lượng hơi ít nên nó mới như vậy thôi.

Quân Khương Lâm mang vẻ mặt b3nh hoạn xuống kiệu, liền hít một ngụm khí lạnh.

Thịnh Bảo đường này cũng …lớn quá thể? Đâu chính là “Phòng đấu giá” trong truyền thuyết?

Cũng phô trương quá đáng?

Ở bất kì quốc gia nào, chỉ cần là thành thị thuộc quốc gia, trừ quân doanh ra thì không có ai, địa phương nào dám xây dựng kiến trúc lớn hơn cả hoàng cung. Chuyện này đúng là quá mức phạm húy, cùng với việc đại nghịch bất đạo, mưu đồ hành thích là tội lớn không thể tha!

Nhưng Thịnh Bảo đường cố tình vi phạm!

Nhìn Thịnh Bảo đường trước mắt, Quân Khương Lâm thấy so với hoàng cung trong kí ức còn lớn hơn! Cũng hoa lệ hoành tráng hơn nhiều! Nhưng mà đối với điểm này, hoàng gia tựa hồ không thèm để ý, ngược lại có có chút tự hào. Chính là điểm này, đã đủ để Quân Khương Lâm miên man bất định. Quân Khương Lâm thầm nghĩ, xem ra Thiên Hương thành hoàng thất biết bối cảnh Thịnh Bảo đường.

Bất quá Thịnh Bảo đường cũng cấp cho Thiên Hương hoàng thất mặt mũi, dành lô thuê bao lớn nhất bên trong cho Thiên Hương hoàng thất. Vô luận có người đến hay không, lô thuê bao này vĩnh viễn không có ai ngồi. Các quốc gia khác cũng có lô thuê bao riêng, chẳng qua hơi nhỏ một chút.

Về phần các đại thế gia của Thiên Hương thành, cũng đều có lô thuê bao riêng, bất quá định kì phải trả một con số lớn cho khoản gọi là “phí bao phòng”, vậy mà chưa hề có thế gia nào làm trái quy củ đặc thù này. Về phần mấy lô thuê bao cao cấp còn lại đều đã có người đặt chỗ, bởi vì ngoài lô thuê bao cao cấp ra chỉ còn chỗ ngồi ở đại sảnh. Nếu đệ tử danh gia vọng tộc mà ngồi ở đại sảnh, coi như đã đánh mất thân phận của bản thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play