Chương 200

Quân Khương Lâm thở dài, nói: “Kỳ thật tam thúc phải hiểu rõ là từ nhỏ đến lớn tam thúc cơ bản đã nhìn thấy điệt nhi lớn lên. Trong hai năm vừa rồi dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng tổ chức tình báo Quân gia với Tà nhi thì mỗi ngày đi nơi nào, mỗi một canh giờ làm cái gì, đều có bản ghi chép kể lại. Hừ, thậm chí đến cả thời điểm điệt nhi vùi hoa dập liễu cũng có bản ghi chép thời gian dài ngắn, nữ tử là ai. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ nàng kia gia đình xuất thân mười tám đời tổ tông cũng đều điều tra tường tận. Tam thúc, chẳng lẽ người cho rằng điệt nhi thật sự có bản lĩnh âm thầm lặng lẽ giết người? Phỏng đoán như vậy thật sự là thực hoang đường, đúng không?!”

Quân Vô Ý không biết nên khóc hay cười, nghẹn họng nhìn trân trối!

“Chẳng lẽ thật sự là có sát thủ bậc vương giả bẩm sinh?” Quân Vô Ý trừng mắt đột nhiên cảm giác trong đầu thực là hỗn loạn. Chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của mình khiến cho vị chiến tướng dày dạn này không khỏi lạc vào mê cung ….

Quân Khương Lâm âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngấm ngầm thở phào thật dài. Mịa nó, đến tắc thở mất. Chém gió cho lọt lỗ tai vị tam thúc này thật sự là khó khăn quá!

“Nhưng còn ngươi, làm sao lại cảm thấy hứng thú đối với việc giết người vớ vỉn như vậy? Mà tài nghệ của ngươi sao lại cao như thế! Với thân phận của ngươi… Cũng quá…” Quân Vô Ý vẫn không có buông tha cho mà tiếp tục truy vấn.

“Tam thúc, Quân Khương Lâm từ khi đi vào thế giới này, còn chưa từng có giết qua bất cứ người nào đâu.” Sâu trong mắt Quân Khương Lâm thoáng qua vẻ buồn chán cùng với khát vọng; Hắn nhún vai giơ tay, vẻ mặt chân thành và thành khẩn. Dáng điệu như vậy thật sự là rất rõ ràng. Bất luận kẻ nào vừa thấy đều đã lập tức biết là lời của hắn tuyệt đối là lời nói thật, là nói từ đáy lòng!

Lời như vậy cũng đúng là lời nói thật! Có điều kẻ là Quân Khương Lâm thốt ra từ trong miệng ở câu nói “Quân Khương Lâm đi vào thế giới này” lại có ý là chỉ Quân Lâm đích thực được gia tộc này tiếp nhận. Còn mình chỉ là Quân Khương Lâm giả danh. Tính đi tính lại thì chỉ là một chút công phu mà thôi.

Về phần kẻ mấy ngày trước đây giết tên sát thủ kia thì đó là tên Quân Lâm -vua của các đại sát thủ giết, cũng không phải là Quân Khương Lâm ta. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau hắc hắc…

Đúng lúc này, Khả Nhi im lặng đi tới, hành lễ, nói: “Tam lão gia, thiếu gia; ngoài cửa có người cầu kiến Tam lão gia, nói là có việc gấp cần bẩm báo.” Nói xong, liếc mắt nhìn bùn đất trên người Quân Khương Lâm thì tiểu la lỵ có chút đau lòng: thiếu gia đáng thương, lại bị ngược đãi. Gần đây thiếu gia hòa ái rất nhiều, thật sự không đáng chịu sự ngược đãi này!

Quân Khương Lâm vội vàng nói: “Mau cho hắn vào đây!”

Cuối cùng thì cũng kẻ giải vây cho, lại tới rất đúng lúc.

Không bao lâu, một tráng sĩ áo xanh chững chạc đi đến. Bước chân vững chắc, ánh mắt lợi hại, khuôn mặt bình tĩnh, Quân Khương Lâm đánh giá một chút, thầm nghĩ người này có dáng dấp là một nhân tài, không sai không sai.

“Tướng quân, đã tra ra người đi mua Cửu Diệp thảo.”

“Là ai?” Quân Vô Ý và Quân Khương Lâm đồng thời lên tiếng hỏi.

” Là … đại thiếu gia của Đường gia, Đường Nguyên.” Người nọ giương mắt nhìn Quân Khương Lâm liếc mắt một cái, có chút đề phòng mà nói ra.

“Đường Nguyên?!” Quân Khương Lâm kêu lên khó tin: ” Tên mập này mua Cửu Diệp thảo làm gì nhỉ?? Là trong Đường phủ có người cần đến vị thuốc này sao?”

“Cái này… Thuộc hạ tạm thời không biết.”

Quân Vô Ý, Quân Khương Lâm hai chú cháu nhìn nhau, đều không nói gì. Người nọ biết điều lui xuống, im lặng biến mất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play