Chương 19

Cảnh vật xung quanh quay cuồng trước mắt, bóng đêm vô tận biến thành con quái vật hung hãn nuốt chửng lấy hắn, mọi thứ ngày càng trở lên hư ảo…

Quân Lâm hô hấp khó nhọc, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, mí mắt như muốn rách toạc ra nhưng hắn vẫn cố chịu đựng mà không phát ra thêm âm thanh nào nữa.

Một thân một mình trong thế giới này, hắn phải cứng cỏi tự vượt qua mọi đau khổ. Ở nơi xa lạ này, hắn không có ai để nương tựa, và cũng quyết không ỷ vào bất cứ kẻ nào!

Giết! Giết! Giết! Giết! Vận dụng sát kĩ, mở con đường máu, giết khắp mặt đất, giết tới tận trời! Giết! Giết! Giết! Giết!

Quân Lâm thần trí mơ hồ, cảm thấy trong não hải bỗng xuất hiện đốm sáng xa xăm, càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, cuối cùng hoá thành một toà bảo tháp bảy màu lung linh, toả sáng rực rỡ. Toà tháp không ngừng xoay tròn trong đầu hắn, sau mỗi vòng xoay lại phun ra một quầng sáng thánh khiết mênh mông, đồng thời cũng đem đến cho hắn cảm giác đau đớn muốn chết đi sống lại như trải qua mười tám tầng địa ngục!

Thân thể hắn hoàn toàn tê dại, chân tay mất hết mọi cảm giác, ý thức dần trở lên mơ hồ, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn thế giới xung quanh, đôi mắt đó càng ngày càng biến thành đỏ sậm, đỏ như máu vậy…

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, Quân Lâm đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

“Đầu thu, ban đêm quả nhiên thật lạnh!”

Quân Lâm nghĩ thầm, đột nhiên tỉnh táo trở lại.

“Ta cảm thấy lạnh, ta còn có cảm giác, ta hoá ra không…”

Hắn đứng bật dậy, mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo từ bao giờ…

Dường như hắn vừa trải qua một vòng sinh tử luân hồi!

Xuyên việt đến thế giới này, dù thừa kế thân thể của Quân Khương Lâm nhưng hắn vẫn thuỷ chung là Quân Lâm, mãi đến khí trải qua lần sinh tử này hắn mới thực sự thân hồn hợp nhất, thực sự trở thành Quân Khương Lâm, thực sự làm chủ thân thể!

Không vội sửa sang bộ dạng nhếch nhác, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nhắm chặt, tập chung tinh thần chìm vào tư hải, cần thận cảm ngộ. Hắn biết nỗi thống khổ lúc trước hoàn toàn do một tay toà tháp đã nhập vào thân thể hắn gây ra, nên lập tức nghĩ tới toà tháp đó có điều quỷ dị. Nếu chỉ đơn thuần chỉ là dung hợp với thân thể, tất không gây ra đau đớn đến vậy, toà tháp thần bí nghiễm nhiên trở thành hy vọng lớn nhất của hắn. Không thể làm rõ chuyện này, Quân Lâm chắc bứt rứt đến phát điên.

Quân Lâm cảm thấy rất rõ mình đang “nhìn” thấy một toà tháp trong não hải. Toà tháp hình dáng cực kì tráng lệ, đẹp mắt. Những luồng sáng bảy màu phân biệt trôi nổi trên bề mặt. Nó chậm rãi xoay tròn, và sau mỗi vòng xoay, Quân Lâm đều cảm thấy rất rõ ràng khí huyết của hắn cũng hoàn thành một vòng lưu chuyển theo chiều kim đồng hồ, liên tục không dứt.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Quân Lâm nghi hoặc “nhìn” toà tháp, chuyện này quả thật đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn, khiến hắn á khẩu không biết nói sao cho đúng.

Liệu ta có thể “tới gần” hơn để xem không nhỉ? Ý nghĩ hoang đường vừa nảy ra trong đầu Quân Lâm, toà tháp đột ngột hoá lớn, cánh cửa tầng đầu toà tháp bỗng mở ra, một làn sương mù dày đặc từ đó phun ra, trong nháy mắt đã tràn ngập ý thức của hắn, làn sương dày tới mức muốn hoá thành thực chất. Quân Lâm hít sâu một hơi, khắp người đều cực kì sáng khoái, thậm chí linh hồn cũng lâng lâng muốn hát.

Quân Lâm “nhìn” quanh, mới phát hiện đã đi tới của tháp tự bao giờ. Trên cửa lớn ẩn hiện ba chữ cổ: Hồng Quân tháp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play