Y Cựu Cuồng thở dài: "Lần này trở về báo cáo chỉ sợ cả hai chúng ta đều bị phạt, không chừng còn bị giáng chức… bất quá như vậy cũng xem như là chuyện tốt, có thể dốc lòng tu luyện tăng tiến tu vi…"
Nhâm Bình Sinh cũng thở dài: "Lão Cuồng… Nhớ năm đó một trận lưỡng bại câu thương, Phong Vũ hai người tiến vào Độn Thế Tiên cung, chúng ta lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà đến đây chữa thương sau đó gia nhập Huyễn Phủ… Thấm thoát đã bao nhiêu năm rồi?"
Y Cựu Cuồng mơ hồ nhìn mặt tuyết phía trước: "Bao nhiêu năm rồi? Ta cũng đã quên."
Nhậm Bình Sinh đứng sóng vai bên cạnh hắn nhìn hoa tuyết tung bay, thở dài ảm đạm: "Kì thực ta vô cùng hoài niệm… Năm đó thực lực tuy nhỏ bé cũng xem như là phong hào Chí Tôn, áp đảo triệu người, tung hoành trần tục vài chục năm. Bây giờ thực lực càng cao lại cảm giác mình càng nhỏ bé… Lão Cuồng, theo ngươi nghĩ những người đó thật sự có tồn tại hay không?"
Y Cựu Cuồng lạnh giọng: "Đừng quên lúc này trong Huyễn Phủ vẫn còn vài lão quái tồn tại! Chuyện này…!"
Hai người đồng thanh thở dài, xa xa tử ảnh tung bay, bạch y phiêu động, người Tam Đại Thánh địa cuối cùng đã tới…
Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng lướt trên mặt tuyết, Mai Tuyên Yên cõng lấy Đông Phương Vấn Tâm; Quân Khương Lâm vốn muốn thể hiện hiếu đạo với trưởng bối nhưng lại bị Mai Tuyết Yên cường ngạnh đoạt lấy, ngươi có hiếu con dâu như ta không có hiếu sao?
Mà Đông Phương Vấn Tâm lại có chút hưởng thụ cảm giác này, tinh thần vô cùng thỏa mãn; thầm nghĩ con dâu hiếu thuận thế này quả thật tốt… Nghe nói tiểu tử này bên ngoài còn có thêm vài hồng nhan tri kỉ, lão nương trở về phải xem xét giữ cửa. lấy Tuyết Yên làm tiêu chuẩn đánh giá…
Trên đường đi Quân Khương Lâm từng tò mò: "Cái gì mà Phiêu Miểu Huyễn Phủ bí cảnh? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến? Còn nữa, phiến mê vụ trong Thiên Phạt sâm lâm chính là Huyễn Phủ mê vụ sao?"
Mai Tuyết Yên trầm ngâm một hồi, cúi đầu nói: "Việc này đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho chàng biết, nhưng hiện tại chưa phải lúc."
Quân Khương Lâm ừm một tiếng, cũng không truy vấn nhưng trong lòng lại tò mò. Mai Tuyết Yên không ít lần nhắc đến: Thánh Vương đời trước cùng Thú vương bởi vì có việc ngoài ý muốn nên đã bế quan bất xuất.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bên trong Huyễn Phủ mê vụ… theo lời nàng nói chỉ sợ không phải là bế quan mà chính là sau khi tiến vào liền không thể trở ra… Hay đây chính là bí cảnh?
Bất quá phiến mê vụ kia quả thật lợi hại, lấy Linh Giác bản thân khi tiến vào cũng không thể phát hiện điều gì, vốn tưởng đó là thiên địa kì quan, lúc này mới biết chính là do con người hình thành. Điều này khiến Quân Khương Lâm có chút kinh hãi!
Trên thế gian này điều bản thân chưa ngờ đến quả thật không ít… Mọi người đang tiến về phía trước đột nhiên Quân Khương Lâm "a" một tiếng rồi ngừng lại.
Trên thân cây phía trước, một mảnh tuyết trắng xóa, một thân ảnh hòa vào bong tuyết lẳng lặng đứng yên, đôi mắt âm lãnh nhìn về ba người. Toàn thân hắn đã cùng tuyết trắng dung hòa thành một khối, cho dù nhìn kĩ cũng rất khó phát hiện được.
Cũng nhờ Quân đại thiếu gia có linh giác của superman nếu không cũng vô phương phát hiện. Sở Khấp Hồn! Không ngờ hắn lại ở đây!
"Tiểu tử ngươi quả nhiên cố ý giúp ta." Sở Khấp Hồn đáp xuống mặt tuyết một cách nhẹ nhàng như cơ thể không hề có chút trọng lượng nào.
Đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Quân Khương Lâm cùng với một cỗ hàn khí dày đặc tràn đến. Tuy lời nói là cám ơn nhưng vẻ mặt Sở Khấp Hồn lại như muốn tiến đến gây chiến.
"Ta chưa từng nói là cố ý giúp ngươi, chỉ là không muốn ngươi chết quá sớm thôi." Quân Khương Lâm khẽ dùng lực làm ván trượt trên chân vỡ tan. Đối mặt với Sở Khấp Hồn nếu còn mang lấy thứ này chẳng khác nào tự sát!
"Cho ta một lí do!" Sơ Khấp Hồn tuy đứng giữa trời tuyết nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác mông lung, như hắn không thực sự tồn tại ở chốn này. Hắn lúc này tuy không dịch dung nhưng người khác cũng không thể thấy rõ được khuôn mặt của hắn.
"Lý do? Chỉ có thể nói rằng… Trên thế gian này người có thể gọi là sát thủ thực sử quá ít, nếu có thể tìm được một vị sát thủ Chí Tôn quả thực thú vị vô cùng.
Quân Khương Lâm vô cùng bình tĩnh đáp trả, nhưng khi nói đến bốn chữ "Sát thủ Chí Tôn" khẩu khí lại thay đổi, từng âm từng âm một bị dồn ứ trong không gian sau đó đột nhiên bùng nổ.
Giống như giữa trưa hè chói chang đột nhiên màn đêm buông xuống! Lúc này hắn đã thu hồi bộ dáng đùa giỡn bình thường, sắc mặt tuy vẫn bình thản nhưng ngữ khí vô cùng đứng đắn, ít nhất với Quân đại thiếu gia thì đây đã là đúng đắn rồi. Mà những lời đứng đắn hiếm khi xuất hiện này lại mang theo một cỗ sát khí to lớn!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Mai Tuyết Yên đột nhiên cảm thấy khí tức Quân Khương Lâm thay đổi, đột nhiên vô cùng giống với Sở Khấp Hồn!
Hai người mặt đối mặt giằng co, cả hai đều yên lặng nhưng khí thế lại không khác gì hai ác lang đang ghìm nhau giữa đại thảo nguyên, đều muốn tiêu diệt cắn nuốt đối phương!
Hai người như hai thanh lợi kiếm sắc bén cùng tỏa sáng dưới ánh trăng khuya, cùng ngâm lên một tiếng tranh nhau một danh thiên hạ đệ nhất kiếm!
Một là tuyệt thế lợi khí huy hoàng xán lạn, một là hãn thế kì binh sắc bén vô song!
Cả hai người đều vô cùng tự tin bản thân có thế lấy máu bất cứ kẻ nào trên thiên hạ.
"Lí do tốt." Sở Khấp Hồn tự hồ khẽ cười, sau đó ngẩn đầu, đôi mắt như hai đạo lợi kiếm xuyên phá hoa tuyết bắn thẳng về Quân Khương Lâm: "Vậy người giá họa cho ta hẳn cũng là ngươi?"
"Quả thực là ta, nhưng hai chữ giá họa này chưa hẳn là đúng!" Quân Khương Lâm cười nhẹ.
"Bản thân ta cho rằng các hạ hẳn vô cùng cảm kích ta vì ta đã giúp các hạ đạt được uy danh cái thế, tạo nên một truyền kì bất hủ!" Nói xong Quân đại thiếu cũng ngẩng đầu, ánh mắt cũng như tia chớp đánh thẳng vào ánh mắt Sở Khấp Hồn!
Bốn đạo mục quang đối chiến, hai người đều cảm thấy con ngươi tê rần ( mỏi mắt – đã có viroto) nhưng đều không nhường nhịn gắt gao đối chọi!
"Chỉ tiếc là uy danh đó không phải do chính ta tạo ra!" Sở Khấp Hồn lạnh lùng: "Hơn nữa con đường ngươi tặng ta cũng là tử lộ, bức ta phải chết không thể quay lại! Nếu ngươi là ta ngươi sẽ cảm kích sao?"
"Nhưng nếu ngươi là ta ngươi thực sự dám làm thế sao?" Quân Khương Lâm lãnh đạm nhìn hắn
"Ngươi không dám nhưng ta dám! Ta không những dám mà đã muốn là sẽ làm, hơn nữa không chỉ làm một lần! Mà sau đó ngươi và ta cùng bị đám người kia truy đuổi lại càng chứng tỏ ta mạnh mẽ hơn ngươi!"
"Nguyên lai là đồng đạo. Bất quá nếu nói về thực lục của ta ngươi còn chưa đủ tư cách!" Sở Khấp hồn không chớp mắt nhìn Quân Khương Lâm: "Tuy sát khí của ngươi sắc bén nhưng ta mới chính là sát thủ Chí Tôn!"
Sở Khấp Hồn vốn là sát thủ Chí Tôn nên đối với sát khí của Quân Khương Lâm cực kì mẫn cảm! Bản thân Quân Khương Lâm sau khi sống lại phải gánh những trọng trách khó khăn nên cũng nghe về vị sát thủ này! Nhưng đệ nhất sát thủ chỉ có thể có một!
Cho nên Quân Khương Lâm dùng thanh thế to lớn nói lên bốn chữ Sát Thủ Chí Tôn tạo nên khí thế cho bản thân nhưng mà Sở Khấp Hồn dùng bốn chử này phản kích! Ta mới là Chí Tôn!
"Thiên hạ đệ nhất sát thủ, sát thủ Chí Tôn chỉ có thể là Sở Khấp Hồn ta, không thể là ai khác, lại càng không thể là ngươi!"
"Thật sao? Ngươi không biết sát khí của bản thân ngươi thật sự mang đầy huyết tinh sao!"
"Phanh!" Chân phải Quân Khương Lâm chậm rãi bước nhẹ một bước về phía trươc
Khi bàn chân hắn rơi xuống mặt đất, Sở Khấp Hồn bên ngoài mười trượng đồng dạng sinh ra cảm ứng, chân trái khẽ lui về sau nửa bước sau đó đặt trở về, đôi chân vẫn ở nguyên chỗ cũ nhưng thân thể đã thay đổi phương vị, hơi quay người về phía Quân Khương Lâm.
"Ngươi không dám chiến?" Quân Khương Lâm nhếch miệng: "Vì sao phải lui? Nếu bảo rằng ta giá họa cho ngươi chẳng lẽ ngươi không tìm ta báo thù sao?"
"Ta giết người, cho dù là cừu nhân cũng cần có bạc! Đến giờ vẫn chưa có ngoại lệ!" Sở Khấp Hồn thản nhiên "Đây là nguyên tắc của sát thủ, nếu không có đại giới nhất định không ra tay! Tuy rằng ngươi hại ta bị Tạm Đại Thánh Địa truy sát nhưng hôm nay cũng giúp ta, huống chi lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để ta giao thủ, sát khí của ta lúc này đã qua cực thịnh."
Ánh mắt của hắn lại hướng về phía Mai Tuyết Yên: "Thứ hai, ta vẫn còn có điều cố kị nhưng ngươi lại không có!"
"Nói cho cùng ngươi không dám chiến đó là sự thật!" Quân Khương Lâm lãnh khốc: "Cho nên sát thủ Chí Tôn phải là ta chứ không phải là ngươi!" Từng chữ từng chữ như những cây kim nhọn đâm vào lòng Sở Khấp Hồn!
Sở Khấp Hồn cười lạnh: "Cái gọi là Chí Tôn ở thế gian bất quả chỉ là một chút hư danh mà thôi! Nhưng sát thủ Chí Tôn chắc chắn tồn tại! Ngôi vương của sát thủ không phải đơn giản từ miệng ngươi nói ra là có mà phải dùng máu, dùng giết chóc để chứng minh!"
Quân Khương Lâm chỉ dùng một câu mà đã đẩy lùi thoái ý của Sở Khấp Hồn. Lần này sát khí của hắn lại một lần nữa bùng phát không hề che dấu, cũng không lo lắng sẽ dẫn dụ cừu địch!
Là vương giả sát thủ!
Chỉ vì danh xưng này!
Tuy rằng đây không phải là một chức nghiệp sang chói nhưng lúc này hai người đều đã ở đỉnh không thể buông tha! Cuối cùng là Thần Châu đệ nhất sát thủ Tà Quân dzơi bức* hay là sát thủ Chí Tôn tại dị giới mạnh hơn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT