Hai người Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên từ từ đi đến gần. Võ tướng đứng bên kia hiển nhiên thấy bọn họ bước đến, liền phát ra một hiệu lệnh.
Chín người trong đó không mặc đủ y phục, tuy là quần áo đã cũ nát, nhưng ăn khớp theo một bộ dáng chỉnh tề. Một người đằng trước, còn lại tám người, phân hai bên đi phía sau theo hình cánh chim, thân thể thẳng tắp, bước đi chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ từ từ đi đến, lẽ hiển nhiên là tiêu chuẩn quân doanh tiếp đãi.
Cũng chỉ đi ra như vậy 9 người đi ra, còn lại những người khác vẫn tiếp tục làm công việc của họ; thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên một cái.
Chín người này càng đi tới gần, một vị tráng sĩ gần 40 tuổi có râu quai nón, trên mặt có một vết xẹo do đao gây ra rất là bắt mắt, thân thể đứng thẳng mà ôm quyền hỏi
"Xin hỏi hai vị công tử, tiểu thư, hai vị đến đây có phải là bái tế Quân Đại Nguyên Soái chăng?"
"Qủa là như vậy." Quân Khương Lâm vẻ mặt ôn hoà nói "Vẫn xin nhờ đại thúc dẫn đường cho."
Quân Khương Lâm đã hiểu rõ, những người này chính là những người dưới trướng của phụ thân năm đó; vì thủ vệ bia mộ cho Quân Vô Hối mà đóng quân ở đây cũng gần mười năm...
Chỉ đơn giản điều kiên trì này đủ khiến Quân Khương Lâm tự giác gọi đối phương một tiếng thúc thúc.
Một vị tráng sĩ như thế nếu không chịu gọi một tiếng thúc thúc, như vậy, chỉ sợ…không là người nữa rồi!
Mặc dù chính mình có mang kiếp trước trí nhớ, cũng là vị trí mà người trong thiên hạ ngước nhìn; mặc dù kiếp này thành tựu cũng rất ư xa xỉ; nhưng đối mặt với thiên địa chân thành tình nghĩa, Quân Khương Lâm cảm giác là lòng mình tận bên trong kính trọng.
Quân Khương Lâm gọi một tiếng "Đại thúc" lại khiến cho tráng sĩ đối diện nghi hoặc, những người này đánh nhau trên trăm trận chiến, gánh đủ nổi tang thương, tự cho mình nhìn thấu đời.
Tráng sĩ kia nghi hoặc ngoái lại trao đổi ánh mắt với những người đứng phía sau, rồi quay đầu, vẻ mặt rõ ràng giãn ra rất nhiều, nhưng vẫn là cẩn thận tỉ mỉ hỏi
"Vị công tử này cũng là nói quá lời,Vương Mãnh Liệt là người thô lổ, đại thúc … từ xưng hô thế này, tại hạ là không dám nhận. Xin hỏi công tử, người là con cháu nhà nào?"
"Ta là Quân Khương Lâm." Quân Khương Lâm thật sâu hít một hơi, vào lúc này…khoảnh khắc này, khi nói tên mình ra, Quân Khương Lâm lại cảm giác được chính mình trái tim đau xót dữ dội, phảng phất vào giờ khắc này, linh hồn của hắn, đều hoàn toàn hòa tan với thân thể này.
"Con của Quân Vô Hối, Quân Khương Lâm!"
"Ngươi nói ngươi là Quân Khương Lâm? Quả nhiên là ngươi?" Tráng sĩ Vương Mãnh Liệt sắc mặt đại biến, lập tức lùi lại 2 bước, nhìn Quân Khương Lâm ánh mắt thay đổi trở nên dị thường phức tạp.
Trong mắt có vẻ tôn kính ai liền tôn kính cả người liên quan tới người đó, cũng có chút tức giận hận rèn sắt không thành thép, còn có chút tự đáy lòng mừng rỡ, thậm chí còn có chút hưng phấn khó nói lên lời...
Vương Mãnh Liệt dù là con người sắt thép rắn rỏi nhưng môi vẫn run run bần bật lên tiếng: "Nguyên lai là Tam công tử ghé thăm... Bất quá, Tam công tử có từng mang theo tín vật của gia tộc?"
Quân Khương Lâm sắc mặt bình tĩnh, đưa tay cởi xuống từ bên hông một khối ngọc bội, hai tay đưa tới.
Một ngọc bội màu xanh đậm, xanh biếc ướt át, mặt trên có một cái hình hoa lan nhỏ màu đỏ, ở phía dưới hoa lan màu đỏ, chính là một chữ màu vàng hiện ra: "Quân!"
Tại phía dưới ngọc bội có khắc tám chữ nhỏ: Làm người đường hoàng, cả đời Khương Lâm! Đúng là duy nhất kí hiệu gia tộc của Quân gia, mà ngọc bội kia tượng trưng cho thân phận của chính Quân Khương Lâm!
Đang cầm trên tay cái ngọc bội của dòng huyết mạch chính tông, tráng sĩ râu quai nón Vương Mãnh Liệt đột nhiên hai tay bắt đầu run rẩy, đôi mắt nhanh chóng tràn ngập nước mắt... Đã lâu…cái này chữ "Quân"!...suốt mười năm không thấy …suốt mười năm không có nhìn thấy một lần…
Quân Chiến Thiên lão gia tử mặc dù thân thể tráng kiện, vẫn là bao năm nay, tổng cộng cũng chỉ ghé thăm nơi này có 2 lần.
Quân Vô Ý hai chân tàn tật, bất lực không đi, càng trong lòng hổ thẹn, khó có thể đối mặt của huynh trưởng, mấy năm nay, cơ bản đều là quản gia lão Bàng hàng năm đều ghé thăm cúng bái...
Quân gia, gia tộc ngọc bội... Dòng chính truyền nhân ngọc bội! Người trước mắt đúng là đứa con duy nhất, huyết mạch duy nhất của đại soái!
Đột nhiên, Vương Mãnh Liệt nước mắt lưng tròng, "Bịch" đầu gối quỳ xuống mà nóirun rẩy
"Vương Mãnh Liệt bái kiến Tam công tử... Tạ ơn ông trời, Tam công tử rốt cục trưởng thành nên người... Cũng đã hiểu chuyện... Đại soái nếu có linh thiêng có biết, nhất định mỉm cười nơi suối vàng..."
Phảng phất Quân Khương Lâm lần này đến bái tế phụ thân mình, chính là một việc khó tin tới cỡ nào...
"Vương Mãnh Liệt thúc thúc không cần phải như thế, Khương Lâm như thế nào có thể gánh nổi!"
Quân Khương Lâm thấy thế nhưng bị vị thúc thúc này dọa cho hoảng sợ, vội vàng đở hắn đứng lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang dày vò. Đôi mắt mạnh mẽ cũng có chút đỏ lên…
Nói những năm vừa rồi Quân Khương Lâm là một kẻ ăn chơi trác táng,thanh danh đồn xa vang khắp thiên hạ.
Những việc kinh thiên động địa nhất cũng chỉ mới xảy ra trong một thời gian ngắn gần đây.
Nhưng mà người ở những nơi hẻo lánh thì vẫn nhớ đến danh tiếng của vị quân Tam công tử hỗn xược chẳng chút tiền đồ.
Nay chính hắn đến bái tế lần đầu, việc này mạnh mẽ làm cho những...người tráng sĩ bộ hạ cũ kích động cùng vui mừng... Nhất là bốn từ cuối " nay đã hiểu chuyện" càng làm cho lòng Quân Khương Lâm thêm rớm máu...
Tình cảm chất phác này, con đến bái tế cha vốn là chuyện đạo lí bất di bất dịch. Hôm nay chính mình bái tế, một lòng hiếu đạo, có thể làm cho những người ngoài kích động thành như thế, thậm chí xem là một chuyện khích lệ...
Bọn họ yêu cầu đối với mình đơn giản như thế... Từ nơi này cũng có thể thấy trước đây Quân Khương Lâm tên này khốn nạn đến dường nào…
Tráng sĩ lệ rơi đầy mặt đứng lên, Vương Mãnh Liệt quay người lại rống to: "Tất cả mọi người lại đây! Đại hỷ sự, Quân Tam công tử đến thăm đại soái... Là đại soái Tam công tử a, mọi người mau tới đây a! Mau lại đây nghênh đón Tam công tử"
"Oanh" một tiếng, đám người trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, mọi người thậm chí quăng luôn cây xẻng sau lưng liền như vậy chạy tới. Mỗi người trên mặt đều là tràn đầy kích động, trong đó một vị cựu lão binh cao tuổi khô gầy vừa chạy tới nước mắt liền chảy xuống, khóc cha gọi mẹ
"Tam công tử cuối cùng đến rồi... Nói vậy đại soái mấy năm nay nằm mộng, cũng là đêm ngày hy vọng... Hôm nay ở trên cao, rốt cục cũng có đứa con ruột cốt nhục đến đây bái tế... Đại soái linh thiêng có biết, liền có thể giải quyết tâm nguyện của người..."
Tỉnh táo trầm ổn như Quân Khương Lâm hàng ngày, hôm nay cũng không biết như thế nào, mắt nhịn không được lập tức liền đỏ lên... Loại vui mừng như thế, càng làm Quân Khương Lâm cảm thấy xấu hổ cùng chua xót.
Cả một nhóm lão binh bao vây Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên đến nỗi gió thổi cũng không lọt, trên mặt mổi người, tất cả đều là chân thành tha thiết, bên trong vui mừng thật sự
Lúc không khí kích động ban đầu qua đi, lập tức có người mở miệng "Quân Tam công tử không hổ là đại soái nhi tử, con ruột máu mủ, nhìn ánh mắt này, cùng đại soái giống nhau trầm ổn, cơ trí..."
"Không đúng, ta cảm giác được là cái miệng giống như, có chút nhếch lên, có chút kiên quyết tàn khốc, uy nghiêm thấy rõ, đại soái mỗi một lần hạ mệnh lệnh liền như vậy, môi liền như vậy nhếch lên... Có một lần ta tiếp mệnh lệnh lúc sau này len lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vẫn còn bị hăm dọa sợ vỡ mật..."
"Mắt mũi các ngươi thế nào... Các ngươi nhìn hai hàng lông mày của Tam công tử, tiêu chuẩn mày kiếm! Năm xưa lúc đại soái đại chiến Triệu Kiếm Hồn, sau khi hạ mệnh lệnh tấn công, lông mày đại soái chính hếch lên như vậy ; ta lúc ấy liền cảm giác được tất thắng không nghi ngờ! Thế nào, ta đã đoán trúng rồi. Áp chế địch nhân, lông mày Tam công tử giống như đại soái..."
Mọi người vừa nói vừa thì thầm, âm thanh dần dần nhỏ xuống, mổi người thì thầm nhìn tướng mạo của Quân Khương Lâm "Thật là giống... Thật là giống đại soái... giống..." Từ từ mổi người điều lệ rơi mông lung...
Đột nhiên một tráng sĩ ô ô khóc rống lên, khóc ruột gan đứt từng khúc, đứt quãng ô ô: "Ta Lý Đại Bảo phảng phất lại gặp được đại soái... khuôn mặt này... Ta mỗi ngày đều nằm mơ nhìn thấy. Hôm nay, rốt cục lại gặp được chân thật. Tam thiếu gia, ngươi làm gì mà không tới sớm, đại soái của chúng ta chờ ngươi cung hết sức lâu …"
Người này vừa khóc thì tất cả tráng sĩ đều là gắt gao cắn môi, gương mặt co giật cố gắng khống chế không cho nước mắt chảy xuống. Nhưng rốt cục cũng không thể kiềm chế được, đôi môi mím chặt từ từ vất vả mở ra, nước mắt liền như vậy rơi từ từ xuống khóe miệng, khóe mắt...
Cái nỗi nhớ này.... nỗi nhớ khuôn mặt mười năm này... Đáng tiếc, người này, thủy chung không phải là đại soái trước kia! Hắn là con đại soái. Đại soái... Chúng ta chung quy là không thấy được...
Nước mắt rơi xuống như mưa! Nam nhân rắn rỏi như vậy làm tái tê lòng người! Ai nói nam nhi không rơi lệ, chích xác tại vì không gặp chuyện quá đau! Hôm nay thương tâm đau đớn, khóc lớn một hồi, mới thấy nước mắt nam nhi ra sao!Chỉ khi quá đau mới biểu lộ ra! (Giot nước mắt chảy ngược)
Loại cảm giác bi thương đau đớn khó hiểu này, thậm chí lây sang Mai Tuyết Yên, giai nhân nhịn không được đưa mặt nghiêng sang một bên, tinh thần buồn rầu…
Quân Khương Lâm nay thấy lệ tuôn rơi, lại tự khuyên giải mọi người một lúc lâu, mọi người lúc này mới rốt cục dừng lại tiếng khóc, mộtngười cũng không có ý định lau mặt, cảm thấy có chút mất mặt giống như....(con nít)
Tận lực nói lảng sang chuyện khác, Vương Mãnh Liệt lau mặt, gượng gạo cười cười, nói "Tam công tử, vị tiểu thư này là..?"
Hắn này vừa nói thì ánh mắt mọi người rốt cục mới chú ý tới, trước mặt còn có một vị đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương cùng Tam công tử đồng hành, không khỏi đều là hưng phấn, chẳng lẽ...
"Các vị thúc thúc, cô nương này là vợ của ta, họ Mai. Ha hả... Hôm nay cố ý mang đến, ra mắt các ngươi phụ thân lão ấu, có vừa ý hay không? Chư vị đại thúc là huynh đệ thủ mộ cha của ta, con dâu này có thể hợp ý vừa mắt các vị đại thúc không?" Quân Khương Lâm cười cười, giới thiệu.
"Thật sự?" Vương Mãnh Liệt nhảy bật như lò xo, cười ha ha: "Con dâu xinh đẹp và hiền lành như vậy, đại soái nếu là biết, tất nhiên sẽ rất vui mừng, đẹp tựa thiên tiên giống như cô nương, còn có cái gì không vừa lòng..."
Mọi người điều hưng phấn mặt mũi đỏ bừng, nhìn Mai Tuyết Yên trân trân giống như báu vật, mổi ngưởi đều vừa lòng gật đầu, cười toe tóet nhe ra hàm răng. Tình cảnh này quả thực so với con của mình tìm được con dâu còn muốn vui mừng hơn...
Trước ánh mắt soi mói của các tráng sĩ, Mai tôn giả cao quý thanh lịch dĩ nhiên cũng là ngượng ngùng không thôi. Cần cổ ửng hồng, chỉ cảm thấy trong lòng giống như con nai tơ chạy loạn…(be…be….)
"Mau mau nào, các huynh đệ mau tránh ra, ta vội vàng mang Tam công tử cùng Thiếu phu nhân đi tham kiến đại soái; nói vậy đại soái lão nhân gia ông ta cũng chờ sốt ruột rồi. Mười năm, suốt mười năm không thấy con mình. Hôm nay con mình mang theo con dâu dắt tay nhau mà đến, là đại hỷ sự."
Vương Mãnh Liệt hưng phấn mặt mày đỏ bừng, giơ cánh tay rống to.
Quân Vô Hối mặc dù đã sớm thân diệt mười năm, nhưng mà đám quân cận vệ sau này lúc nhắc tới Quân Vô Hối lại vẫn dùng từ "Tham kiến" mà không phải dùng "Bái tế,.....
Bái tế, đó là từ người ngoài dùng, còn trong lòng nam nhân nhiệt huyết này.. Đại soái hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không chết,!
Ngài vẫn còn sống! Soái trướng vẫn đứng kia cùng soái kì cao cao tung bay, chính là đại soái! Chính là Quân Vô Hối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT