Mai Tuyết Yên cứ rảo bước, đột nhiên đứng lại trước ngọn núi đầy tuyết, mắt nhìn về phía xa cười khẽ, miệng ngâm nga:  

- Mai tồ tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương. Thơ hay, thực là làm khó hắn, có thể làm ra hai câu thơ hay như vậy, chẳng lẽ vì ta?  

Dịch thơ: Mai tuy kém tuyết ba phần trắng, nhưng tuyết thua mai một đoạn hương!  

Trước mắt nàng là một gốc hồng mai mọc lên giữa tuyết trắng, cực kỳ nổi bật! Vị đại hán bên cạnh Tiếu Vị Thành tính vốn táo bạo, lần này lại hồi hộp như thế, lúc căng thẳng lúc lại buông lỏng khiến hắn tức đến gân xanh trên trán cũng phồng lên, chỉ thấy trong bụng mình khẽ có một chút âm thanh, thiếu chút nữa hộc máu, khi hắn nội thị thì thấy chính mình lại bị nội thương!  

"Lão phu bị dày vò đến chết mất!"  

"Van ngài, Quân đại thiếu gia a, ngài cũng mau mau đi tới a! Cứ cái kiểu này ngài mà không đến thì bà cô này sống chết không chịu vào a…"  

Dưới lòng đất, Quân Khương Lâm đã điều chỉnh lại tốt trạng thái của mình, ánh mắt hắn vẫn không mở ra, cứ nhắm nghiền! Bởi vì, cho dù mở mắt hoặc là toát ra một tia khí cơ đều sẽ khiến cho vị cao thủ có cảnh giới Chí Tôn chi thượng này cảnh giác! Hắn cứ nhắm mắt, chậm rãi đi qua một trượng, yên lặng đi tới phía dưới vị cao thủ kia.  

Lần thứ hai cảm nhận được sự dao động rất nhỏ của mạch đập, Quân Khương Lâm cắn răng, Viêm Hoàng Chi Huyết tựa như tia chớp đâm lên, xuyên qua đất, tuyết, dễ dàng đâm vào trái tim, Khai Thiên Tạo Hóa Công mãnh liệt tiến vào, ngũ tạng vỡ vụn, đan điền tổn hại, đồng thời nội kình đã chạy lên đầu, khống chế động tác và âm thanh của hắn! Quân Khương Lâm cảm thấy chấn động, một cỗ tinh thần lực sắc bén theo thân kiếm truyền xuống khiến hắn kêu to một tiếng nguy hiểm, nếu là mình hơi vô ý một chút, một kiếm này mặc dù có thể gi ết chết hắn nhưng hắn vẫn có thể giãy dụa, thậm chí là phản kích trước khi chết! Nhưng giờ đã thành công khống chế thân thể hắn, nhưng tinh thần lực còn lại vẫn cứ phản kích như thường, lần phản kích cuối cùng này mặc dù sắc bén, nhưng vị cường giả này cũng đã mất đi sinh mệnh lực, lần phản kích này nhiều nhất cũng chỉ khiến Quân Khương Lâm có chút phiền toái mà thôi.  

Trường kiếm sưu một tiếng liền lùi về! Quân đại thiếu thở ra một hơi! Mặc dù thuận lợi giết cả ba người, nhưng hai vị Chí Tôn kia không hề có lực hoàn thủ, duy chỉ có vị Chí Tôn cuối cùng trước lúc chết lại phản kích được.  

Ngay cả phản kích bằng tinh thần lực cũng không thể khinh thường! Điều này nói lên cái gì? Có ý nghĩa gì?  

Quân Khương Lâm liền vận Khai Thiên Tạo Hóa Công, những cường giả đã tiến vào Chí Tôn trong thân thể mặc dù không có Kim Đan, nhưng lại có một phiến tinh vân cực kỳ mơ hồ, hiển nhiên là bị kiếm khí phá hủy biến thành hình dạng kỳ dị.  

Thử khiến cho chúng trở về như cũ, Quân Khương Lâm rốt cục xác định, điểm tinh vân ấy chính là do những vật thể đơn trạng sở hợp mà thành.  

Xem ra những thứ này khác với tu chân nhập môn, lấy Kim Đan làm trụ cột, hóa đan thành anh, nhưng ở đây lại tạo thành một mảnh tinh vân, đây là vì sao? Quân Khương Lâm tâm niệm thay đổi rất nhanh, rồi lại lập tức ly khai vị trí, không hề dừng lại, chạy tới chỗ mai phục tiếp theo! Hiện tại không phải là lúc phân tích công pháp, nhanh chóng thu phục nhưng tên này mới đúng! Một mảnh tĩnh lặng, ba mươi người chờ phục kích Mai Tuyết Yên lại bị Quân Khương Lâm tiến hành giết chóc một cách không tiếng động.  

Đã có ba lần ám sát thành công, Quân đại sát thủ đã tổng kết ra được những kinh nghiệm nhất định, cho dù là Chí Tôn hay Chí Tôn chi thượng, chỉ cần phương pháp chính xác đều có thể giế t chết như thường! Kế hoạch rất là hoàn mỹ, đầu tiên là Mai Tuyết Yên hiện thân tạo ra cường đại áp bách khiến địch nhân không dám vọng động, mà Quân Khương Lâm thì lại âm thầm ám sát! Đây cũng là chiến thuật ám sát của Quân Khương Lâm! Sự thật chứng minh, chiến thuật này quả là cực kỳ hữu dụng, hơn nữa chiến quả cũng rất huy hoàng! Mai Tuyết Yên chỉ đứng ở mấy trượng bên ngoài, liền thành công hấp dẫn toàn bộ cao thủChí Tôn của Chí Tôn Kim Thành, cho nên, Quân Khương Lâm không hề được các cường giả quan tâm lại ở bên dưới đoàn người, tin rằng, chỉ cần một người xuất thủ cũng có thể khiến hắn biến thành mười sáu bộ dáng khác nhau, bọn họ căn bản không lo lắng Quân Khương Lâm đã đi đâu! Cho dù là có cũng chỉ nghĩ rằng tiểu tử này khi nào thì tới, ngươi tới thì Mai Tôn Giả cũng đi vào! Đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng tượng được rằng có người lại có thể hoàn mỹ dung hợp với mặt đất để đi giết người! Cái này chính là nghĩ thôi cũng không thể phát sinh! Nhưng họ lại không biết, sự kiện ly kỳ này lại yên lặng phát sinh, người khiến bọn họ cực kỳ chối mắt lại tạo thành sát thương cự đại cho họ! Bọn họ lại tập trung lên một người, căn bản không có động thủ, thậm chí không hề có ý động thủ, chỉ là đi tới đi lui lại làm cho họ khoanh tay mặc người đi giế...t đây không thể không coi là một sự châm chọc tuyệt đại! Giết người vô hình mới chính là thủ đoạn đích thực của Lâm Quân.  

Mai Tuyết Yên tựa như nhàn nhã đi tới, nhưng trong tay cũng đã đầy mồ hôi lạnh.  

Vì nàng không biết Quân đại thiếu đang làm cái gì? Đã hơn một canh giờ, tại sao còn chưa đi ra? Bên trong cũng không có nửa điểm động tĩnh, bố trí cái gì thì cũng đã sớm làm xong rồi a?  

Chẳng lẽ khó khăn quá lớn? Hay là cố ý? Mai Tuyết Yên trong lòng khẽ nhảy lên, lại quay đầu đi về phía sơn cốc. Đúng lúc này đột nhiên một tiếng "Ôi" mỏng manh vang lên từ phía trong sơn cốc.  

Tất cả mọi người đều ngẩn ra! Ở đây đều là đại hành gia về giết người, không người nào dưới tay là không có một ngàn mạng? Đối với thanh âm sắp chết này lại vô cùng quen thuộc, rõ ràng là của người sắp chết, thống khổ cực độ mới phát ra âm thanh, khí quản bị lấp, dùng hết toàn bộ sinh mệnh lực mới có thể phát ra một chút âm thanh.  

Âm thanh phát ra như vậy, trăm phần trăm chết chắc! Tuyệt đối không thể cứu được, nhưng mà sao lại có chuyện này?  

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Tiếu Vị Thành biến sắc, đột nhiên cảm giác được một tia không ổn, rốt cục bất chấp đang ẩn thân, thân hình dẫn đầu bay lên, ngay vừa lúc hắn đứng lên thì một mũi kiếm ngăm đen ló ra khỏi mặt đất, sau đó lại thu trở về, bặt vô âm tín, mặt đất lại khôi phục nguyên trạng, nhưng kiếm phong lại thu phát cực nhanh, Tiếu Vị Thành lại hoàn toàn không có chứng kiến dị trạng, thậm chí hắn chỉ cảm thấy trái tim rất khó chịu, tựa hộ có một cỗ kiếm khí tuyệt cường đâm vào,tâm mạch lại càng hao tổn! Nếu hắn chứng kiến, tất nhiên sẽ phát hiện vị trí của mũi kiếm màu đen chính là nơi mà ngực trái của hắn đang dính trên mặt đất.  

Sinh tử trong chớp mắt, tiếng thét từ U Minh vọng đến! Mai Tuyết Yên lộ ra sát khí, cười lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Vị Thành vẫn đang ở trên không, thản nhiên nói:  

- Nguyên lai là Chí Tôn Kim Thành Tiếu Vị Thành, các ngươi muốn mai phục? Tam đại thánh địa quả là rất khẩn cấp muốn mạng của ta a…  

Tiếu Vị Thành vừa muốn mở miệng nói chuện, bỗng nhiên trái tim lại rất đau đớn, đột nhiên phun ra đầy trời huyết vụ, lúc này mới làm dịu áp lực, nhẹ nhàng rơi xuống đất.  

Tiếu Vị Thành vẫn chưa trả lời Mai Tuyết Yên, tự đáy lòng cũng cảm thấy không ổn, rõ ràng là bị người ta đánh cho tâm mạch bị thương! Nhưng thương thế như thế kia sao có thể thương tổn mình được? Những người khác có bị thương hay không? Còn có âm thanh vừa rồi có nghĩa gì?  

Mai Tuyết Yên luôn không chịu tiến vào hạp cốc, chẳng lẽ trong chuyện này còn giấu giếm cái gì?  

Nghĩ xong, hắn rốt cục cũng nghi ngờ, quay đầu vào phía hạp cốc hét lớn:  

- Không cần thiết phải mai phục nữa, mọi người đứng lên cung nghênh Mai Tôn Giả đại giá!  

Quả thực mai phục đã không còn ý nghĩa! Những người này không biết vị Tam Tinh Tọa Vương Tiếu Vị Thành này tại sao lại bay lên cao khiến bại lộ tung tích, càng không rõ tại sao hắn lại hộc máu, ai ai cũng nghi vẫn, nghe được Tiếu Vị Thành gọi tất cả đều lục tục đi ra.  

Tuyết điên cuồng bay, từng người mặc áo trắng xuất hiện, đứng thẳng tại tuyết địa, đôi mắt không hề che giấu sát khí! Nhưng Tiếu Vị Thành sắc mặt đại biến, sắc mặt hắn trở thành một màu trắng như tuyết chỉ trong nháy mắt, đôi môi phát run lên! Cái gọi là phong phạm của cường giả Chí Tôn chi thượng không còn sót lại chút gì! Đơn giản là đếm, một người, hai người, năm..., tám...., mười hai..., mười bốn... Đếm tới mười bốn, hắn dừng lại, bởi vì đã không còn ai nữa! Mình không có khả năng đếm nhầm, lại nhịn không được mà đếm lại, vẫn là mười bốn người! Chỉ có mười bốn người, kể cả mình nữa là mười lăm, vậy mười lăm người khác đâu?  

Đã đi đâu rồi?  

Tiếu Vị Thành hét lớn:  

- Người đâu, đi ra hết cho ra, mau hiện thân!  

Lúc hắn hét lên thì cảm thấy cả người lạnh lẽo, thấp nhất cũng là Chí Tôn cao thủ, không có chuyện không nghe được mình nói, mà chỉ cần nghe được tất nhiên sẽ đi ra ngoài! Chính là lại không có ai đi ra! Tiếu Vị Thành hi vọng những người đó vẫn đang mai phục, tuy rằng hắn hiểu được điều này có bao nhiêu hão huyền! Nương theo tiếng thét của hắn, tuyết trên đỉnh núi đã bắt đầu chảy xuống, mặt đất cũng chấn động, nhưng lại không có ai đi ra.  

Tiếu Vị Thành sắc mặt thảm biến, từ trắng bệch thành màu tro, bỗng nhiên bay qua hơn mười trượng như tia chớp, hai tay khẽ phất, tuyết bay tán loạn, ở trong đó đã có ba thân thể bị nhấc lên theo! Sau đó rơi xuống! Tiếu Vị Thành như bị hắt nước lạnh, cả người phát run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play