Nhìn Quân Khương Lâm đầy khiếp sợ, trong lòng Mai Tuyết Yên vô cùng hỗn loạn. Khó trách vừa rồi nhìn hắn có điểm khác lạ, khi nãy tâm tình kích động không hề nhìn kỹ, hơn nữa mới hai ngày trước chỉ có tu vi thần huyền sơ cấp, qua mấy hôm đã lên tới Chí tôn, đây không phải thần thoại chứ?
Khi nãy Quân đại thiếu gia vừa đưa tinh thuần chân khí di chuyển, Mai Tuyết Yên liền trong nháy mắt cảm giác được hắn ta chỉ sau vài ngày không gặp đã nhảy vọt từ Thần huyền nhị phầm đến Thần huyền lục phẩm. Ngũ phẩm đã là chí tôn rồi, lục phẩm chính là chí tôn tầng thứ hai, công lực bậc này thiếu điều còn muốn trội hơn Thảo nguyên Ưng Thần Ưng Bác Không ngày trước. Từ khi gặp Quân Khương Lâm ở Thiên Phạt sâm lâm đã trải qua thời gian chưa lâu. Lần đầu gặp mặt, thực lực của hắn không đáng kể, chỉ là một tên Ngọc huyền nhỏ bé, lần thứ hai gặp thì đã là Thiên Huyền rồi. Tốc độ tiến triển như vậy đã đủ làm người sợ mất vía. Thế mà từ Thiên Nam trở về đến vài ngày trước hắn lại đột phá tới Thần huyền, thật sự là một kỳ tích kh ủng bố. Vậy mà vẫn chưa hết kinh ngạc, chỉ sau mấy ngày không gặp, vậy mà "phốc" một tiếng nhảy một bước thẳng đến Chí tôn, chuyện này là cái quái gì đây.
Kỳ tích trong kỳ tích? Là thần tích a!
- À, đại khái là cơ duyên xảo hợp thôi.
Quân Khương Lâm hiếm khi khiêm tốn được một câu:
- Hơn nữa công pháp ta tu luyện có lẽ không bình thường, hoặc không giống của các người.
Mai Tuyết Yên cố nén chịu sự kinh hãi trong lòng, từ từ ngồi xuống ghế.
Cơ duyên xảo hợp sao?
Lời này nếu không giả thì phải có bao nhiêu cơ duyên chỉ có trong nguy hiểm cực độ mà có, không trả giá sao mà thu hoạch? Phải trong nguy hiểm mới có vận mệnh, có nguy thì mới có cơ. Xem ra là hắn điên cuồng tu luyện khiến cho tẩu hỏa nhập ma, may mắn lại vượt qua được, nhân họa đắc phúc rồi đây. Cứ tưởng tượng như vậy, ánh mắt của Mai Tuyết Yên nhìn Quân Khương Lâm lại lần thứ hai mềm lại, cực kỳ ngoan ngoãn mặc hắn nắm tay, thăm dò thương thế trên người nàng, chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu cuồn cuộn hòa vào thân người nàng, không còn cảm thấy khó chịu, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như tê đi, cảm giác mơ màng buồn ngủ thật mãnh liệt.
Quân Khương Lâm sắc mặt ngày càng nghiêm túc. Vết thương ngày trước của Mai Tuyết Yên, tuy hắn nhìn ra được nhưng cũng có điểm khó giải quyết. Thật ra thương thế không phải là vấn đề to tát, nghiêm trọng thực sự chính là trong cơ thể Mai Tuyết Yên có một cỗ khí âm hàn bên trong tâm mạch, nếu muốn bỏ nó đi thì thực sự phiền toái, chuyện này khá hi hữu.
- Ai lại độc ác như vậy? Chủ nhân của luồng hàn khí này là người nào?
Quân Khương Lâm sắc mặt âm trầm hỏi.
- Dư Nhất Bán, Huyết Ảnh thần chưởng!
Mai Tuyết Yên thở dài:
- Năm đó chính hắn ra tay đánh lén một phách không chưởng lên người ta, khiến cho ta bị vây công, mang trọng thương mà chạy, sau khi trở về mới phát hiện chưởng kia có mang theo công lực âm tà quỷ dị, khi đó chỉ lo toàn lực bỏ chạy, sao lại quan tâm trong cơ thể còn di chứng, chờ đến khi điều dưỡng mới biết là đã nghiêm trọng. Đã nhiều năm ta dùng đủ cách tống nó ra ngoài nhưng đều không được, dù vậy vẫn có khả năng áp chế, thế nên cứ mặc kệ.
- Đúng là tên khốn này, hôm đó để hắn ta chết thống khoái thật tiện nghi cho hắn!
Quân Khương Lâm oán hận:
- Sớm biết như vậy đạ giữ lại một hơi tàn cho hắn, cứ ngày ngày tra tấn, lại chữa trị, lại tra tấn, ít nhất cũng vài năm liên tục khiến hắn chết dần chết mòn thì thôi.
Mai Tuyết Yên cười khổ.
- Chỗ này không ổn, đến phòng của nàng đi.
Quân Khương Lâm nghiêm túc đứng lên an bài:
- Thiên Tầm, nàng ở bên ngoài hộ pháp, bất cứ kẻ nào cũng không cho phép đi vào, không ai là ngoại lệ. Người bên trong chính là đại tỷ của nàng, thời khắc quan trọng làm việc phải hết sức cẩn thận, nhớ cho rõ!
Hai người vào phòng của Mai Tuyết Yên, khuôn mặt của Quân Khương Lâm toát lên vẻ lo lắng nói:
- Chữa thương lần này rất đơn giản, chính là đem chân khí tinh thuần bức độc khí kia ra khỏi tâm mạch, ép nó chạy theo tam dương kinh mạch, rồi tống ra ngoài thông qua huyệt vị ở ngón giữa tay phải. Nhưng trong quá trình điều trị thì phải đem tà khí chạy qua tam dương kinh mạch của nàng, điều này tương đối khó khăn, nàng sẽ rất đau, nhưng lại không thể động đậy, hoàn toàn không được! Nhưng mà sau khi ta bức độc ra ngoài nàng sẽ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ cảm giác như chưa từng có bệnh, ngay cả tu vi cũng sẽ có tiến bộ.
- Trong cơ thể phát ra tà khí, đặc biệt là tâm mạch thì lại càng khó khăn, lúc nào cũng có thể cắn trả khiến thân lâm hiểm cảnh, lúc đó quả thật bó tay.
Nói xong, trong mắt Quân đại thiếu gia vẫn không giấu được một tia giảo hoạt.
- Hả? Còn phải cởi qu@n áo sao?
Mai Tuyết Yên mở to đôi mắt, trên mặt không nhịn được đỏ ửng lên.
- Tất nhiên phải cởi!
Quân Khương Lâm ra vẻ nghiêm túc, đạo mạo nói tiếp:
- Nàng cũng là đại hành gia trong võ đạo, sao lại không thấu hiểu đạo lý này chứ! Đó chính là điều kiện bắt buộc! Chớ để lỗ mọt làm chìm thuyền, ta chính là thầy thuốc, nàng không nghe ta thì còn nghe ai chứ?
Mai Tuyết Yên đỏ mặt đắn đo nửa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
- Được, ta sẽ nghe ngươi! Nhưng người chớ lộn xộn, nếu lộn xộn thì ngươi chính là cầm thú!
Vừa nghe những lời này, Quân Khương Lâm cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng như sói đói nhưng cố gắng nhịn xuống, dùng vẻ mặt đứng đắn nói:
- Tuyết Yên nàng phải ngàn vạn lần tin tưởng ta! Ta không phải loại người đó, ta tuyệt đối là một chính nhân quân tử.
Nhưng trong lòng lại thòng thêm một câu: Còn hơn là không bằng cầm thú, ta cam tâm làm cầm thú a!
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, trong lòng nhủ thầm: Oan gia này, dù sao cả đời này chỉ có hắn, chắc chắn sẽ không thay đổi. Mấy ngày trước đây còn vì hắn là quan tâm, còn hối hận sao không nhận ra lòng mình sớm hơn. Huống hồ đây chính là liệu thương, hắn nói cũng đúng, nàng là bệnh nhân, còn hắn là thầy thuốc, phải nghe hắn.
Trong chốc lát Mai Tuyết Yên đã tìm ra vô số lý do để thuyết phục chính mình. Ngón tay run run, nhẹ nhàng c ởi thắt lưng, trong lúc nó đang trượt xuống bỗng ngẩng đầu nổi giận nói:
- Ngươi, ngươi trước tiên quay mặt đi chỗ khác đã!
Quân Khương Lâm vâng dạ luôn mồm, ngoan ngoãn xoay người lại, trong lòng một trận thú tính nổi lên, hiện tại không xem được nhưng chốc nữa không phải xem được rồi sao, hơn nữa muốn xem thế nào liền xem thế ấy, nếu ta thật sự không động tay chân tí gì thì quả thật cầm thú cũng không bằng sao.
Phía sau vang lên loạt xoạt một trận, Quân Khương Lâm thậm chí có thể nghe được Mai Tuyết Yên thở gấp, thân thể run lên nhè nhẹ một lúc lâu, sau đó một âm thanh nhút nhát cất lên:
- Này, nội y cũng phải cởi sao?
- Phải cởi!
Quân Khương Lâm nói chắc như đinh đóng cột:
- Đây chính là mấu chốt! Sai một ly đi một dặm, càng tỉ mỉ càng tốt, không thể câu nệ!
Mai Tuyết Yên nhất thời sinh lòng nghi ngờ, nếu như Quân đại thiếu gia nói, nàng chính là võ học đại hành gia tinh thâm uyên bác nên tất nhiên là biết muốn bức độc liệu thương thật sự phải cơi áo để tránh trong khi trị liệu có gì ngăn cản độc tiếp xúc ra không khí không được lại quay trở về thân thể, chính nàng trúng phải Huyết Ảnh thần chưởng quá bá đạo có thể cũng sẽ phải như vậy. Nhưng Mai Tuyết Yên cũng biết rằng trị liệu độc thương cũng khó có khả năng phải thoát y toàn thân. Nếu thương tích trên người thì cởi bỏ áo trên người, chỉ cần một khoảng không gian thoáng khí, không nhất định phải cởi s@ch, Quân Khương Lâm lại vừa nói rõ đường hành công đi qua thủ tam dương mạch, sao lại phải cởi hết quần áo, thế nên ngay thời khắc quan trọng, Mai Tuyết Yên cố ý hỏi một câu này ra. Mà tên tiểu tử Quân Khương Lâm nay trong đầu lúc này chỉ có sắc dục, cái gì cũng mặc, dễ dàng đáp bừa, hơn nữa trong câu nói lại toát lên sự khát khao, lại có sự bức bối.
Tên xú tiểu tử đáng ghét! Rõ ràng không bằng cầm thú!
Mai Tuyết Yên nhất thời trong lòng phát cáu, loạt xoạt hai tiếng mặc lại quần áo xong mới vươn tay vặn chặt hai tai Quân Khương Lâm, hừ lạnh: