*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Cái này rõ ràng rồi còn gì, vấn đề khẳng định là có, ta đoán bọn họ đơn giản là có ba mục đích, thứ nhất là có liên quan tới Phong Tuyết ngân thành, tiếp theo là có quan hệ tới Quân gia cùng thiên phạt nhất mạch cùng với phương thức liên lạc với các ngươi, về mục đích thứ ba có lẽ là về đan dược và cách luyện đan. Những vấn đề này mặc dù có chút nhạy cảm thế nhưng cũng không phó đối phó, cho dù phán đoán sai, bọn họ có mục đích khác, ta phỏng chừng bọn họ cũng chỉ đi mở đường mà thôi, chưa hẳn gây nên sóng gió gì. Với thực lực trước mắt mà nói, mà nói Ưng lão có thể dễ dàng thắng bất kì một người nào trong số bọn họ!

Mai Tuyết Yên mỉm cười nói:

- Không tệ, cho dù bọn họ thực sự muốn khơi sóng gió, cũng phải có bổn sợ mới được!

Quân Khương Lâm ha ha cười, Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa bọn người cũng nở nụ cười.

Ở cái thế giới này, nắm tay lớn chính là đạo lý, đây cũng là đạo lý cổ kim không thay đổi!

Suy đi tính lại một hồi, Quân Khương Lâm vẫn quyết định để bốn người thiên phạt tăng một ít thực lực nữa. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại luôn cảm thấy bất an, thiên phạt có rất nhiều linh dược, vô luận đối với thiên phạt hay đối với Quân Khương Lâm mà nói đều là tình thế bắt buộc, tuyệt đối không thể để mất. Quân Khương Lâm cuối cùng vẫn cảm thấy lần trở về này của hai vương quá mức đơn bạc, có phần nguy hiểm.

Mà trước mắt bốn vương đã ăn qua Thiên Nguyên, Thông Nguyên, Tụ Nguyên ba loại đan dược, chớ nói tạm thời Quân Khương Lâm không có loại dược vật phù hợp, cho dù có, thực sự cũng không có bổ thêm được nữa, dù sao nhờ vào dược vật để tăng cường thực lực thủy chung không thể bằng tự thân luyện tập, nếu khi thần công đã tăng tới cực hạn như vậy mới nên dùng tới ngoại vật trợ lực a.

- Ta cho mỗi người một kiện binh khí, làm vũ khí phòng thân, coi như là làm hành lễ cho Hùng vương Hổ Vương trở lại thiên phạt.

Quân Khương Lâm trầm tư hồi lâu, rốt cuộc mới nói.

Mai Tuyết Yên cùng Thiên Tầm nghe giọng nói của Quân Khương Lâm trầm thấp như vậy, các nàng đều cho là chuyện lạ, hai người không khỏi rùng mình. Phải biết rằng tam đại thần đan chính là vật nghịch thiên. Thế nhưng con mắt của Quân Khương Lâm không có chớp một cái đã xuất ra, bây giờ lại nói chuyện binh khí, rõ ràng có phần do dự.

Lại nói, loại binh khí này chỉ sợ vượt qua khỏi phạm trù thần binh lợi khí, có lẽ lại là một loại nghịch thiên tồn tại! Tựu lấy thanh "Viêm Hoàng Chi Huyết" của Quân Khương Lâm mà nói, Mai Tuyết Yên cũng đã đỏ mắt, nếu như lực lượng song phương tương đương, thân mình là huyền thú cũng không thể chịu nổi khi nó chém lên!

Chỉ có Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa hai vương lại lắc đầu nói:

- Chúng ta là huyền thú đâu cần mấy thứ binh khí đó? Hơn nữa, thần binh lợi khí của nhân loại bình thường căn bản quá nhẹ, không vừa tay, khó có thể sử dụng, hay là thôi đi.

- Ta cho các ngươi hai kiện binh khí này, các ngươi nói không chừng sẽ thích nó đó!

Quân Khương Lâm dường như đã tính trước, hắn cười nói, nếu như đã quyết định, liền không do dự nữa, tay phải duỗi ra, đột nhiên hai thanh trường kiếm hiện ra trong tay. Lẳng lặng nằm ngang tựa hồ như trước nay đã như vậy, tất cả mọi người không có nhìn rõ, hai thanh kiếm này tại sao lại xuất hiện.

Mà ngay cả thực lực cao hơn mọi người rất nhiều là Mai Tuyết Yên cũng không chút nào phát giác ra!

Hai thanh kiếm đột ngột hiện ra trong tay Quân Khương Lâm, khiến cánh tay hắn trầm xuống, hiển nhiên là phân lượng không nhẹ!

Soạt!

Quân Khương Lâm rút nhẹ, trường kiếm vang lên một tiếng trong trẻo, vừa ra khỏi vỏ được nửa thước, quang hoa lóe sáng, mọi người đều nhíu mắt lại, lập tức một cỗ hàn khí lầm lẫm đập vào mặt mọi người!

Mai Tuyết Yên bốn người đồng thời thốt ra:

- Hảo kiếm! Quả là lợi khí!

Quân Khương Lâm mỉm cười rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy thân kiếm trong như nước, quang hoa lưu chuyển, ánh sánh giống vàng mà không phải vàng, giống bạc mà không phải bạc, kiếm dài ba thước ba, giống như kích cỡ của kiếm thông thường, thế nhưng bề rộng lại tới hơn bốn ngón tay, đúng là to bản hiếm thấy!

Cổ tay Quân Khương Lâm vừa chuyển, thanh kiếm chậm rãi lượn tròn một vòng, nhẹ nhàng tung lên, thanh kiếm chậm rãi rơi xuống dưới bàn đá.

Sát!

Một tiếng rất nhỏ dường như không thể nghe ra vang lên, một màn làm cho người ta không thể tin được xuất hiện trước mặt bốn vương: thanh trường kiếm này giống như là một miếng sắt nung đỏ c ắm vào mỡ trâu, vẫn không có dừng lại, xuyên thẳng xuống bàn đá! Một đường đi xuống tới tận chuôi! Mai Tuyết Yên không khỏi hít một hơi lương khí.

Nàng tất nhiên là biết Viêm Hoàng Chi Huyết của Quân Khương Lâm chính là thần binh hãn thế, thế nhưng dù sao cũng không thể nghĩ ra hắn lại có một thanh thần binh khác nữa. Hơn nữa Quân Khương Lâm vừa rồi xuất ra những hai thanh, có lẽ hai thanh bảo kiếm này cũng lợi hại như nhau.

Mà vẫn chưa hết, vừa rồi Quân Khương Lâm chẳng phải đã nói bốn người mỗi người một thanh sao, chắc hẳn tính chất của binh khí đều đồng cấp. Chẳng lẽ công nghệ rèn luyện binh khí trên thế gian đã đạt tới trình độ kinh người như thế, vậy ta đây có ưu điểm dựa vào thân thể huyền thú, bây giờ còn có tác dụng gì? Chính mình nhiều năm như vậy không có rời khỏi thiên phạt, chẳng lẽ đã trở thành ếch ngồi đáy giếng sao?

Thế nhưng nghĩ lại trong nháy mắt nàng liền thông suốt, nếu như thế gian có loại phương pháp thần kì như vậy, Thiên Phạt sâm lâm chỉ sợ sớm đã bị diệt từ lâu rồi, Mai Tuyết Yên không khỏi cảm thấy may mắn, may là người nắm giữ phương pháp này là hắn, may mắn là hắn!

Mai Tuyết Yên vỗ nhẹ lên mặt bàn một cái, trường kiếm cắm sâu trên mặt bàn vèo một tiếng bắn ngược ra, thân kiếm bóng loáng bay lên, Mai Tuyết Yên chợt nắm lấy.

Chuôi kiếm này nhìn qua so với thanh kiếm bình thường cũng chỉ là rộng hơn một chút mà thôi, nhưng phỏng chừng phải nặng tới hơn trăm cân! Phải biết rằng trường kiếm bình thường nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy cân mà thôi, cho dù là loại được chế tạo đặc biệt, hoặc giả trên trường kiếm có gia cố thêm phụ trọng, hãn hữu lắm cũng chỉ vượt qua mười lăm cân là cùng!

Sức nặng của chuôi kiếm này hiển nhiên đã nằm ngoài phạm trù bình thường của binh khí! Phân lượng như thế, cho dù là chém vào đại côn cũng không ngại.

Kiếm chính là binh khí nhẹ, nếu như nặng quá, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới độ linh động và ổn định của kiếm chiêu. Thậm chí đối với đối với thân pháp và bộ pháp cũng tương tự, huyền lực bản thân cũng hao phí vô ích, cho nên kiếm nặg như vậy loài người không có mấy ai sử dụng, ngược lại đối với thiên phạt Thú Vương bọn họ lại là loại binh khí vừa tầm.

- Không thể nghi ngờ là hảo kiếm! Đáng tiếc hơi cồng kềnh một chút, tuy ta có thể dùng được, thế nhưng chưa hẳn là mỹ mãn.

Ngón tay nhỏ thon ngọc của Mai Tuyết Yên nhẹ nhành búng lên thân kiếm. Lập tức vang lên một tiếng thanh như rồng ngâm, kéo dài mãi không tiêu tán, giống như là ba ngày không dứt vậy!

Ngoài miệng nói là khó có thể mỹ mãn, thế nhưng Mai Tuyết Yên lại yêu thích không chịu buông tay, vuốt vuốt một hồi lâu lúc này mới đưa cho Hùng Khai Sơn.

Chứng kiến thanh thần binh như vậy, Hùng Khai Sơn sớm đã không thể chờ đợi, đa số trận chiến hắn không có dùng binh khí, nhưng mà không có nghĩa là không hiểu không biết dùng binh khí. Chẳng qua là binh khí của nhân loại bình thường trong tay hắn, cơ bản đều giống như voi cầm tú hoa châm múa vậy, không đủ lực, cho nên hắn mới cự tuyệt sử dụng!

Thế nhưng khi vừa thấy được chuôi kiếm này, hắn cũng rất thích, mới nhận lấy, sau khi đong đếm phân lượng, hắn cực kỳ hưng phấn, phân lượng như thế, quả nhiên là có thể vừa tay nha, tỷ phu này thực sự quá tốt đi, thực sự là thân tỷ phu.

Hùng Khai Sơn ha ha cười thả người bay lên, trường kiếm mở ra, trong sân lập tức vang lên tiếng rồng ngâm hổ khiếu, lại giống như yên hoa mãn thiên lạc hạ, lại như tuyết rơi xuống phủ khắp núi sông. Không ngờ tạo thành một đoàn hào quang lóe sáng. Rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của hắn!

Hồ Liệt Địa cũng nhịn không được nữa nhặt lấy thanh kiếm còn lại, khuôn mặt cũng tràn đầy vui sướng, binh khí như vậy, không phải gạt người chứ, các vị thiên phạt Thú Vương tự hóa thân từ trước tới nay, cực kỳ hâm mộ binh khí của loài người, mà chính mình dùng thân thể huyết nhục để liều mạng, mà loại người lại có ưu thế dùng binh khí đối phó với bọn họ. Nhiều năm nay bọn họ vẫn luôn mơ ước một kiện binh khí vừa tay, đột nhiên lúc này gặp kiện binh khí nhiều năm mong mỏi, há có thể không mừng rỡ muốn điên? Thậm chí có trở về thuận lợi hay không, chỉ cần dựa vào thanh bảo kiếm này, hết thảy đều không cần phải suy nghĩ!

Một tiếng trường khiếu vang lên, Hồ Liệt Địa thả người tới, binh binh xoẹt xoẹt cùng với Hùng Khai Sơn hòa làm một đoàn, hai thanh kiếm một khi giao thủ trong lúc kiếm phong gào thét không ngờ còn vang lên tiếng sấm nổ mạnh!

Kiếm quang như tuyết, kiếm khí trùng tiêu!

Thật lâu sau hai người mới hưng phấn bừng bừng thu kiếm, vui vẻ ra mặt đi tới, đem hai thanh kiếm như bảo bối ôm khư khư trong ngực, như sợ bị người khác đoạt đi vậy, giống như bảo bối đột nhiên được một kiện đồ chơi cực kỳ mong ước vậy. Cho dù gặp chuyện gì cũng không bỏ ra.

- Kiếm này dường như quá lợi hại nha! Ha ha ha, ta tuyên bố đây là của ta.

Hùng Khai Sơn cười thấy lông mày không thấy mắt. Dương dương đắc ý tuyên bố, Hồ Liệt Địa ở bên cạnh hắn cúi đầu tinh tế dùng vạt áo lau kiếm, động tác cẩn thận từng ly từng tí. Nhẹ nhàng uyển nhược, vẻ mặt tỷ mỷ này phỏng chừng như thể lão bà của hắn sinh tiểu lão hổ vậy.

- Còn không mau tạ ơn Quân công tử tặng kiếm? Vật báu vô giá như vậy, chẳng lẽ các ngươi cứ định giữ mà không cảm ơn sao? Hai người các ngươi sao lại vô ý đến như vậy. Hai người các ngươi không thể cho ta chút mặt mũi nào sao?

Mai Tuyết Yên mày liễu dựng lên, tức giận quát. Mai đại mỹ nhân cảm thấy từ khi hai gia hỏa này tới đây, sớm đã làm mất hết mặt mũi của mình rồi.

Thật sự là thịt chó không thể bày tiệc được a! Mai Tuyết Yên thở dài nghĩ.

- Đại tỷ, người khách sáo như vậy làm gì, cái này sao phải tạ ơn? Tỷ phu cho đồ còn không phải là lẽ thường sao? Chúng ta là anh em vợ của hắn, cầm hai thanh kiếm có là gì? Phải không, tỷ phu?

Hùng Khai Sơn cười toe toét đắc ý quên hình nói.

Cũng thật thiệt thòi cho mặt hàng này da mặt lại dày như vậy, lão gia hỏa mấy trăm tuổi lại công khai kêu một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm tỷ phu, còn tự xưng mình là cậu em vợ nữa, vậy mà mặt không đỏ thở không gấp.

Hồ Liệt Địa ở một bên khuôn mặt tràn đầy đồng cảm, hiển nhiên khi nhận đồ này hắn cũng không khách sáo, chẳng qua là hắn thu liễm một chút mà thôi, có những việc không nói ra vẫn tốt hơn!

Mặt phấn của Mai Tuyết Yên đỏ bừng lên lập tức giận dữ quát:

- Câm miệng! Tên gấu nhà ngươi quả là vô liêm sỉ! Có phải là hôm nay bàn luận không đủ, bây giờ có bảo kiếm mới, muốn cùng ta bàn luận nữa hay không?

Trong mắt nàng bắt ra hai đạo hàn quang, mắt thấy chuẩn bị động thủ đến nơi!

Hùng Khai Sơn lập tức uể oải, không dám hé môi nữa, so với hùng cục cưng còn ngoan hơn, về phần Hồ Liệt Địa không có lên tiếng, cái cổ cũng rụt lại, làm bộ chưa bao giờ ngoan ngoãn như bây giờ.

Trong lòng Quân Khương Lâm rất vui, lại cười nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play