Chương 101

Quân Vô Ý từ sớm đã đến sân tập, ngồi trên xe lăn ánh mắt nhìn chăm chú phía bên này. Quân Lâm xuất hiện cũng có thể nói là ngoài dự liệu của hắn. Tình huống Quân Lâm sau khi huấn luyện hôm trước hắn hiểu rõ, thật sự là vô cùng khắc nghiệt, với tố chất thân thể của Quân Lâm có thể chịu đựng nổi đã là kì diệu, cho dù hôm nay Quân Lâm có xuất hiện chắc chắn sẽ vô cùng uể oải, thậm chí là chật vật. Lấy cường độ buổi huấn luyện hôm qua, cho dù là lúc thân thể Quân Vô Ý còn hoàn hảo cũng chưa chắc có thể thoải mái hoàn thành, nhưng hắn thật sự không ngờ được, trạng thái Quân Lâm lúc này so với đám đại hán kia còn tốt hơn rất nhiều. Chẳng lẽ buổi tập hôm qua không quá khó khăn như hắn nghĩ?

Lại một ngày huấn luyện với cường độ kinh khủng, lúc này bọn thị vệ kinh ngạc phát hiện, tốc độ Quân Lâm hôm nay so với hôm trước tăng lên không ít, mặc dù cước bộ còn có chút không vững nhưng đã không còn ngả nghiêng, bộ dáng so với hôm trước tốt hơn rất nhiều. Còn chưa hết kinh ngạc, mấy ngày huấn luyện sau đó Quân Lâm đã hoàn toàn đuổi kịp tiến độ của bọn thị vệ, thậm chí còn muốn hơn một bậc. Chuyện xảy ra khiến bọn thị vệ đều đỏ mắt: thực lực tăng với tốc độ như thế bọn họ thật chưa từng thấy qua, đừng nói là thấy, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe. Nhưng tam thiếu gia trước mắt đã đem cái gọi là huyền thoại biến thành sự thật. Một công tử bột còn có thể làm được, đám tráng hán da dày thịt béo chúng ta tại sao không làm được?

Nhờ ý nghĩ này, sĩ khí huấn luyện lại một lần nữa tăng vọt. Mọi người đều có khát vọng tăng cường thực lực khiến huấn luyện tiến đến trình độ kinh khủng. Mọi người lúc này đều đỏ mắt cắn răng liều mạng huấn luyện. Bọn họ vẫn không biết trên người Quân Lâm luôn có thêm tám bao cát trọng lượng không nhẹ, hơn nữa sáng sớm trước khi tập trung cùng mọi người hắn đã trải qua một đợt đặc huấn. Hơn nữa mấy ngày trôi qua Quân Lâm lại càng gia tăng nội dung huấn luyện bản thân: trèo cao, chặt gạch, đạp bình, thông tí, nặc tung…

Quân Lâm cẩn thận chia mười hai canh giờ trong ngày, một phút cũng không lãng phí.

Quân lão gia tử vào ngày thứ ba đã biết tin này, cũng âm thầm đến sân huấn luyện xem qua một lần, lão gia tử lập tức cảm thấy vui mừng cho tôn tử mình đã biết phấn đấu, nhưng cũng lo lắng hắn dục tốc bất đạt, huấn luyện quá sức sẽ không tốt. Nhưng sau đó nhìn Quân Lâm huấn luyện mặt không đổi sắc, thân hình vững vàng ung dung tiêu sái, lão gia tử vô cùng cao hứng. Thậm chí vào lúc không ai để ý, lão gia tử một mình trong phòng nghêu ngao hát hai câu, sau đó phá lệ uống rượu một lần, tuy say nhưng vui, sau đó lảo đảo bước vào bài vị vong thê thì thầm to nhỏ suốt một đêm, sáng hôm sau mang khuôn mặt tươi cười đi ra, trên mắt còn ẩn vài giọt lệ già…

Một ngày trước lễ Kim Thu, thành Thiên Hương đã bắt đầu náo nhiệt. Mỗi người đều quần áo chỉnh tề, nơi nơi giăng đèn kết hoa, khách thập phương nô nức kéo đến, trung thu mỗi năm một lần quả thật vô cùng náo nhiệt.

Giữa trưa, Túy Tiên lâu.

Bọn thị vệ quây quần một chỗ, chiếm hai bàn, ở giữa bọn họ có hai người, đúng là Quân Lâm cùng Đường Nguyên. Đường Nguyên ngồi đối diện Quân Lâm không ngừng cau mày than thở. Mấy ngày nay tên mập mạp này có thể xem như ăn phải đại khổ đầu, lão gia tử Đường Vạn Lý cơ hồ đã đem đống thịt thừa trong cơ thể hắn lóc bớt một nửa. Đầu tiên là cấm túc, không cho rời khỏi gia môn nửa bước, sau đó chỉ cần lão gia tử nghĩ đến chuyện Huyền Đan bị trộm lại lập tức cho người gọi Đường Nguyên đến, mắng to một hồi, sau đó tát vài cài rồi cho hắn cút đi, còn về cơm ăn thì không nhắc đến, khi nào nhớ mới cho hắn ăn. Đường mập mạp vô cùng mất mặt, vụ suýt chút nữa thua mất lão bà của mình, nhạc phụ đại nhân bên kia đã mắng hắn thậm tệ, vị hôn thê dùng nước mắt rửa mặt cùng cái chết đe dọa, đòi từ hôn loạn cả lên. Thật sự không thể trách cô nương nhà người ta, nếu hôm đó thực sự thua thì không biết phải lo liệu thế nào. Phụ thân sau khi đánh lại nhịn không được tìm gậy muốn đánh tiếp, mẫu thân hắn đứng một bên muốn ngăn cản nhưng lại không dám, đám đệ đệ mỗi lần gặp hắn lại hỏi một câu: “Lão đại, khi nào đi Thiên Kim đường nhớ thông báo để đám tiểu đệ này cùng đi chiêm ngưỡng phong thái lão đại một chút…” Sau đó lại khoái trá cười to.

Khó chịu nhất là mỗi ngày hắn lại bị lão gia tử răn dạy N lần, hơn nữa trong lúc nghe lại phải quỳ gối trên bàn tính sắt. Dưới thể trọng của mập mạp, cho dù là bàn tính bằng sắt cũng không chịu nổi, trong thời gian này cũng đã có chút méo mó.

Cũng may là Đường bàn tử thần kinh cũng vững, tinh thần thoải mái, càng có vài phần cam chịu số mệnh. Tính cách cũng mau chóng thay đổi. Cho dù bị mắng chửi đánh đập thế nào đi nữa chỉ cần trở về phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy thần thanh khí sáng, gió thổi mây bay, chuyện thị phi chỉ là vụn vặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play