Mộ Dung Phong Vân lão gia tử hối hận không thôi: 

- Nhưng ta hỏi, lần này công kích lớn này, có mấy phần nắm chắc? Quân lão đầu cố nhiên vững như Thái Sơn, nhưng Khổng lão phu tử bên kia thanh thế cũng là rất lớn, Quân lão đầu thật có thể giữ được cái đầu trên cổ? 

- Đương nhiên! 

- Như thế nào chịu không được, ta thành thật nói cho ngươi biết, bọn văn nhân yếu ớt kia một phần nắm chắc cũng không có. 

Độc Cô Tung Hoành há miệng hừ hừ hai tiếng, chán ghét nhìn thoáng qua bọn quan văn đang tụ tập một bên:. Được‎ copy‎ tại‎ ~‎ T 

- Nếu chỉ bằng bọn người kia là có thể vặn ngã Quân lão quỷ, đó mới là chuyện tiếu lâm đó! Nếu chuyện đó mà thành sự thật, lão tử lập tức vung đao tự thiến, mặc váy xuất giá.:0 (18): 

- Này! 

Mộ Dung Phong Vân phát hoảng hô to th ô tục: 

- Lão tử không cưới ngươi! 

- Lăn ngay cho ta nhờ! Lão Mộ Dung, lão tử hỏi ngươi lần này rốt cuộc ngươi theo bên nào? Có phải ngươi muốn đứng lưng chừng? 

Độc Cô Tung Hoành nổi trừng mắt trâu lên. 

- Lưng chừng thì đã sao? An toàn không phải là trên hết sao! Ngươi hỏi ta như vậy ta biết tính thế nào? 

Mộ Dung Phong Vân híp mắt, như là một lão đầu hồ ly! 

- Lão tử có thể cùng ngươi giống nhau không bình phẩm đứng ở giữa sao? Đương nhiên cùng Quân Chiến Thiên ở cùng một chỗ. Ta có thể nào cùng bọn thích của hiếm *** chó kia hoà làm một khối? 

Độc Cô Tung Hoành miệng rộng cười toe toét: 

- Hơn nữa, hai nhà bọn ta hiện tại chính là thông gia. 

- Gì? Thông gia? 

Mộ Dung Phong Vân chấn kinh. 

- Chuyện xảy ra lúc nào? 

- Mẹ nó chứ, đừng nói nữa! Gia môn bất hạnh a! 

Nhắc tới lên việc này liền đánh vào chỗ tức của Độc Cô Tung Hoành, hắn xoay người muốn tìm nhi tử xả giận, nhưng Độc Cô Vô Địch hiện tại thật sự rất láu lỉnh. Vừa nghe thấy nói đến đây, sớm lòng bàn chân đã nhấn ga. Lão gia tử vừa quay người, đã thấy trống rỗng không còn ai. Lão không khỏi khí dũng như núi mắng to: 

- Thằng nhóc! Ngươi là tiểu vương bát, ngươi chờ lão tử đó! Hiện tại ngươi không cho lão tử trút giận, về tới nhà lão tử trút gấp trăm lần cho ngươi biết tay! 

Mộ Dung Phong Vân đứng ở bên cạnh nhíu hàng mi trắng, lâm vào suy tư. Nguyên lai Độc Cô gia cùng Quân gia như thế bởi vì đã thành thông gia. Chuyện này có thể được xem là một chuyện lớn. Xem ra Mộ Dung thế gia chúng ta cũng phải lo lắng nặng nhẹ một chút, nếu có thể thì trước tiên tìm được một bên an toàn mà đứng thì tốt hơn…

Lão thái sư Lý Thượng tuổi già sức yếu vẫn còn ngồi ở ghế thái sư, trên mặt dày đặc nếp nhăn. Trong đoạn thời gian này, thân thể lão thái sư mỗi ngày đã không còn được như ngày hôm trước. 

- Du Nhiên, theo ý ngươi lần này Lý gia chúng ta nên lựa chọn như thế nào? 

Lý thái sư nhìn vào cháu trai của mình. 

Lý Du Nhiên tóc đen, áo bào trắng, khuôn mặt sáng bóng nhẵn nhụi (kiểu như mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao). Vết sẹo trên mặt chẳng biết lúc đã biến mất. Hắn bật cười nói: 

- Ông nội, ông lại nói giỡn với con sao, đây cũng không phải là cơ hội tốt để đối phó Quân gia a, Lý gia chúng ta tốt nhất là không nên đếm xỉa tới. 

- Nga? Ngươi còn băn khoăn Quân Chiến Thiên sao? 

Ánh mắt Lý thái sư lộ ra thần sắc phức tạp. 

- Không! Con không băn khoăn về Quân Chiến Thiên cũng không băn khoăn về Huyết Y đại tướng Quân Vô Ý mà chính là Quân tam thiếu gia Quân Khương Lâm! 

Lý Du nhiên thở dài, ít nhiều pha chút cay đắng: 

- Quân Chiến Thiên giống như gừng càng già càng cay, tự nhiên là khó đối phó, nhưng Quân Chiến Thiên cũng là người quân tử! Quân Vô Ý thao lược uy dũng trên chiến trường, bách chiến bách thắng, cũng có thể tính hắn vào, nhưng những tính cách như vậy cũng không đáng lo. Ngay cả bọn hắn có quyền thế ngập trời, vô địch huyền công nhưng chúng ta cũng đã nắm rõ nhược điểm của bọn hắn, chỉ cần ra tay hãm hại là có thể vu họa trong vô hình. Cơ bắp so với mưu trí nếu đem ra so sánh, vĩnh viễn là mưu trí tốt hơn nhiều! 

- Nhưng Quân Khương Lâm người này lại làm cho con hoàn toàn mù mịt. 

Lý Du Nhiên có một tia mỉm cười hờ hững trên mặt, chính là ở trong ánh mắt hơi hơi lộ ra một tia nghi ngờ: 

- Qua nhiều năm như vậy nhưng con thủy chung vẫn nhìn không ra, Quân Khương Lâm rốt cuộc là dạng người gì, hay nhược điểm của hắn ở đâu! 

- Một điểm không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm! Tính ra, theo Quân Khương Lâm từ nhỏ đến lớn, cơ hồ tất cả đều là nhược điểm! Mỗi một chút cũng đủ để lấy mạng hắn, có thể cả Quân gia cũng liên lụy đi đời. Nhưng hiện tại mà nói muốn đối phó với hắn thì thật là khó khăn. Những nhược điểm này đều là thuật che mắt thiên hạ. Nếu lợi dụng những nhược điểm này đả kích hắn, sẽ chỉ là khéo quá hoá vụng. 

- Con phân tích được như vậy là rất không tồi, Quân Khương Lâm này nhất định phải quan sát cẩn thận. 

Thái sư Lý Thượng ho khan hai tiếng, vừa rồi thời điểm Lý Du Nhiên phân tích, hắn một mực lẳng lặng nghe, lúc này mới nói: 

- Nhưng con cần nhớ rõ ràng một chút. Tuy rằng Quân Khương Lâm không lộ ra nhược điểm, nhưng hắn dù sao cũng là một kẻ thiếu niên! 

- Kẻ thiếu niên? Lời này của ông nội là có ý gì? 

Lý Du Nhiên có chút khó hiểu. 

- Người thiếu niên, vô luận là có nhiều thiên phú, có nhiều tài hoa hơn người, thủy chung vẫn có máu bốc đồng, dễ dàng xúc động. 

Lý Thượng cười ha ha: 

- Cơ trí như con, cũng từng bị Quân Chiến Thiên đánh ra hai cái tát, vẫn nhớ đến huyết hải thâm cừu! Đến nay không quên! Ở trước mặt ta, không cần phủ nhận. Điểm này, đối với con mà nói liền là nhược điểm của con. 

- Dạ! 

Lý Du Nhiên cúi đầu nghe. 

- Điểm thứ hai, người thiếu niên dù có mưu trí thế nào, dù bảo trì sự bình thản thế nào, nhưng chuyện tình nhi nữ; vô luận là trước kia hay hiện giờ; cũng là một vũ khí tốt dùng để đối phó với thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play