Tô Linh Đan thật sự là bị bất ngờ vì khi nghe thấy có chuyện như vậy.
“Cậu ấy thật sự…”
Cô nàng bất giác thốt lên đầy bất lực khổ sở cùng không muốn tin tưởng. Nhưng rõ ràng bản thân cô cũng đã tin rồi. Khiến Tô Linh Đan chán nản nhất là Phương Dĩnh không phải chỉ là nói lãy với mình… Cậu ấy thật sự…
“Tôi thật sự không hiểu. Cậu ấy trước đây không có như vậy…”
Cô nàng lẩm bẩm, tinh thần sa sút ai nấy đều thấy rõ.
“Bản chất của một người không phải đều được người ta thể hiện ra ngoài. Có lẽ cậu ta vốn là như vậy. Khi xưa kết bạn với cậu cũng có thể là do một số nguyên nhân nào đó mà không phải thật sự muốn làm bạn với cậu. Hiện tại cậu ta nhận ra điều đó không mang đến những thứ cậu ta muốn từ cậu cho nên mới không thèm giấu giếm nữa mà thể hiện ra trước mặt cậu. Hiện tại cậu lại bị tẩy chay, cho dù cậu nói ra cũng không ai tin cậu. Phương Dĩnh không có cố kỵ thì sợ gì không làm xằng làm bậy tiếp.”
Lục Chiêu im lặng nãy giờ bỗng nhiên cất lời. Giọng điệu hắn trầm trầm điềm tĩnh giống như đang bình phẩm một cái gì đó khiến cả ba người con gái không hẹn mà bất giác quay qua nhìn hắn. Vậy mà hắn còn có thể thản nhiên bưng ly Americano lên nhấp một ngụm còn không thèm để ý đến ba ánh mắt xung quanh. Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì hắn lại nhìn Hạ Đình ở phía đối diện. Tựa như thói quen, tự nhiên đến lạ.
Trong mắt người khác, hắn nhìn Hạ Đình có lẽ chỉ là do cô ngồi đối diện hắn. Nhưng trong mắt ba người ở đây ánh mắt này của hắn không gì đáng để bàn cãi cả. Kể cả Tô Linh Đan…
“Thật ra hai người các cậu mới là đang quen nhau đúng không?”
Tô Linh Đan thời điểm nói ra câu này lập tức rước lấy ba ánh mắt mang theo ý nghĩ khác nhau. Nhưng cô nàng vẫn bình thản mà đối diện với họ, vừa cười nhìn Hạ Đình và Lục Chiêu. Rõ ràng, nhìn ánh mắt của cô ai cũng hiểu hai người mà cô nàng nói là ai.
Nhưng sao cô nàng lại biết được?
“Hôm đó tôi ở phía sau Phương Dĩnh, nhìn thấy hai người đi chung. Hôm khác nữa tôi thấy cậu chở Hạ Đình về nhà.”
Tô Linh Đan dường như hiểu được ý nghĩ trong mắt ba người nên nói luôn.
“À…”
Tống Lan lập tức tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó cô nàng nhìn bạn thân của mình với ánh mắt chê cười khiến Hạ Đình bất đắc dĩ. Hạ Đình đương nhiên hiểu Tống Lan có ý gì, chỉ là việc này cô đâu thể khống chế đến thập toàn thập mỹ không ai biết được đâu. Có cá lọt lưới là trong dự liệu thôi.
Nhưng bất ngờ là Hạ Đình lại không đính chính việc này mà chỉ im lặng. Này gần giống như là đồng tình với suy đoán của Tô Linh Đan rồi. Tống Lan có lẽ không chú ý, mà cho dù có phát hiện ra cái gì thì cô nàng cũng sẽ tỏ vẻ có gì bất ngờ đâu. Hạ Đình vốn thích Lục Chiêu, Lục Chiêu hắn cũng vậy, thế thì có gì để mà đính chính chứ. Nhưng Hạ Định lại lập tức nhận được ánh nhìn chăm chú của người con trai.
Nếu không phải Hạ Đình trấn định tự nhiên đã quen thì cô nhất định sẽ biểu hiện ra sự xấu hổ trước đôi mắt màu hạt dẻ kia rồi. Trong lòng cô ngoài cười khổ ra thì có thể nói được gì… Chẳng lẽ cô phải nói không phải? Bỗng nhiên cô có chút cảm giác như bản thân đã đem đá cột vào chân mình. Nói không được mà không nói cũng không xong. Trong lòng cô bực bội không biết để đâu cho hết, cuối cùng lại tức giận ở dưới gầm bàn đạp cho người con trai kia một phát. Đổi lại là một cái cười đến đáng đánh nhưng đẹp trai dã man của hắn, Hạ Đình trước là sững người, sau thì quyết định mặc kệ không thèm quan tâm hắn nữa.
Lục Chiêu được tiện nghi bất ngờ không lại chọc cô nữa, im lặng gặm nhắm hạnh phúc của mình.
“Hai người các cậu giấu cũng thật sâu, còn dùng Tống Bá Lan làm lá chắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không có ai tin tưởng đâu.”
Tô Linh Đan không biết bản thân vừa tạo ra điều gì, cô nàng cảm thán một hồi lại lè lưỡi lém lỉnh nói: “Thật ra tôi chỉ là suy đoán thôi, không nghĩ lại là thật.”
“…”
Ba người còn lại thật là bị câu này lôi một cái không ngờ.
Tống Lan thật sự là không khỏi nhìn Tô Linh Đan với con mắt khác. Nhưng đúng là với chút chuyện Tô Linh Đan nói thì chưa chắc phải là người yêu mới làm được. Có thể là bạn bè, hoặc là vì nguyên nhân nào đó không phải sao. Có điều chưa chắc không phải do người hỏi là Tô Linh Đan cho nên họ mới để cho cô nàng thử ra. Cô nàng có lẽ cũng hiểu nên không có vì chuyện này mà đắc ý. Hơn nữa họ thật sự không sợ cô nàng sẽ nói ra ngoài.
“Chỉ là tôi không nghĩ dưới tình huống ai nấy đều cho rằng Tống Lan với Lục Chiêu mới là một đôi thì cậu ấy lại mặc kệ Hạ Đình chẳng có liên quan gì vẫn nhắm vào…”
Tô Linh Đan thật sự không muốn tin người trước đây là bạn thân của mình lại có thể có một trái tim đen tối như vậy. Không chịu nói lý, hành xử khiến người chẳng muốn đến gần, bị cô nàng tiếp cận lại không biết có thật tâm hay không… Là bạn thân hơn bốn năm, Tô Linh Đan thật sự chịu không nổi bản thân lại có một người bạn như vậy. Đến hiện tại những hành động và suy nghĩ gần như là muốn níu kéo một cái gì đó của Tô Linh Đan, thiết nghĩ có một phần là do cô nàng chỉ muốn chứng minh cô không nhìn lầm người thôi. Nhưng đâu thể trách Tô Linh Đan, con người vốn là như vậy. Ít nhất cô nàng vẫn là có ý tốt khi muốn cứu vãn mọi thứ. Chỉ là nó không đúng người thôi. Đối với Phương Dĩnh thì chỉ là đem dầu đổ vào lửa.
“Chỉ cần là người có liên quan đến Lục Chiêu thì cậu ta đều gai mắt. Nhưng thay vì quang mình chính đại theo đuổi thì cậu ta lại không ngừng ngấm ngầm làm ra những hành vi xấu xa… Thật đáng giận.”
Tống Lan hậm hực không thôi.
“Bộ cậu ta cho rằng làm vậy thì có thể khiến Lục Chiêu thích cậu ta sao? Trên đời này nhiều nữ sinh như vậy, bộ cậu ta tiêu diệt hết tất cả được chắc?”
Không khó để thấy cô nàng thật sự đã quá bực bội với Phương Dĩnh rồi.
Tô Linh Đan chỉ biết bất lực cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà sữa trước mặt. Cho dù nó thật thơm ngon thì hiện tại cô nàng có lẽ đã không cảm thấy vậy nữa.
“Đúng rồi, không phải cậu cũng thích Lục Chiêu à?”
Bỗng nhiên Tống Lan đổi chủ đề quá nhanh khiến cho Tô Linh Đan giật cả mình, bối rối nhìn lên.
Cô nàng nhìn Hạ Đình xua tay: “Không phải!”
Hạ Đình dù không có nghĩ gì cũng bị thái độ của cô nàng chọc cười. Cô vẫn chưa nói gì mà.
Nụ cười của Hạ Đình có lẽ đã xoa dịu phần nào tâm tình kích động của cô nàng. Sau đó cô nàng nhẹ giọng xấu hổ nói: “Có lẽ trước đó thật có ái mộ một chút, nhưng mà còn chưa đến mức nhớ mãi không quên. Sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy bản thân không thích hợp yêu đương trong thời gian này. Trước đây tôi chỉ lo chuyên tâm vào học hành. Lần đó tôi chịu can đảm đứng ra tỏ tình với Lục Chiêu một phần là do Phương Dĩnh…”
“Dù sao thì hiện tại tôi nhận ra tôi cũng không phải thật thích Lục Chiêu. Chút mơ mộng tuổi đầu đời mà thôi. Nói mãnh liệt thì đúng thật là mãnh liệt, nói chóng vánh lại thật là dễ tan.”
Tô Linh Đan ngừng một chút rồi thở dài cảm thán.
Hạ Đình tận lực bỏ qua ánh mắt mãnh liệt của ai đó. Dù trong lòng cô không có nghĩ như cô nàng thì vẫn cảm thấy bất đắc dĩ với thái độ của người con trai đang hận không thể chứng minh ngay lập tức rằng hắn không hề như vậy với cô. Cô đành phải cho hắn một cái ánh mắt trấn an.
Cuối cùng người con trai vẫn là chịu im lặng không nói gì cho đến lúc cuộc nói chuyện này tan đi.
Trên đường trở về, Hạ Đình lại là nghe hắn khẳng định nói: “Những lời tôi từng nói với cậu không hề là nói đùa.”
Cô không khỏi cười khổ một tiếng: “Tôi cũng không nói gì mà.”
“Không, cậu nhất định vẫn không tin tôi là nói thật. Tôi thật sự muốn dẫn cậu đi xem tháp Eiffel.”
Giọng người con trai cực kỳ nghiêm túc, Hạ Đình nghe mà ngẩn ngơ.
“Hạ Hạ, mặc kệ cậu có tin hay không thì vẫn nên để lời của tôi vào trong lòng. Tương lai xa vời nhưng không phải chúng ta nên có một chút hy vọng vào nó hay sao?”
Hạ Đình lặng thinh, không biết phải nói gì để đáp lại những lời này.
Nhưng người con trai không có định chỉ nói một mình, nói cho có thôi. Hắn nhẹ giọng gọi như nài nỉ: “Hạ Hạ.”
“Hạ Hạ!”
“Cậu cũng không phải nữ sinh, sao lại thiếu cảm giác an toàn, còn thích lải nhải như vậy?”
Hạ Đình bất đắc dĩ chặn lại tiếng gọi tha thiết khiến da đầu cô tê dại cả lên của hắn.
“Không phải do cậu sao.”
Giọng hắn cũng bất lực không kém cô.
“Tôi chưa nói gì mà.”
“Chính vì cậu không nói nên tôi mới càng bất an.”
“…”
Hạ Đình cạn lời.
Một lúc sau, khi đôi môi người con trai chờ không nổi lại muốn mấp mấy lần nữa thì hắn mới nghe cô giọng nhẹ như gió: “Được, chỉ cần cậu có thể kiên trì không bỏ, tôi cũng sẽ không bỏ quên cậu trước.”
“Vậy…”
“Nhưng không phải hiện tại.”
“…”
Lục Chiêu bị người con gái chặn họng, oán hận mà không thể làm được gì: “Cậu thật tàn nhẫn.”
“…”
Hạ Đình tự nhiên cảm thấy bản thân hình như đã làm sai rồi. Cô không nên cho người này cái hứa hẹn rõ ràng nào hết. Thật sự là được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Được voi đòi hai bà trưng đáng giận. Cô là cảm thấy một lời hứa hẹn đối với cô không có ảnh hưởng gì thôi, chỉ cần cô không đem tâm đi ngóng trông, hắn muốn thì cho hắn cũng được. Nhưng đó thật sự không phải là bây giờ.
“Bộ hiện tại cậu còn cái gì chưa thỏa mãn sao?”
Cô hậm hực mắng.
“…”
Lần này đến phiên Lục Chiêu tắt tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT