Trên bàn bày hai nồi lẩu sôi sùng sục. Cạnh đó là thịt dê, thịt bò thái lát mỏng tang, măng mùa đông tươi mới, còn có một đĩa nước chấm đã được điều chế tốt.
Chu Phương Toàn chỉ muốn nếm thử đồ ăn nên Vưu Uyển cũng không chuẩn bị quá nhiều, chỉ cần khiến ông ăn thấy ngon miệng là được. Số lượng càng ít, người ta sẽ càng thòm thèm.
"Mời công công nếm thử." Vưu Uyển đưa lên một đôi đũa.
Chu Phương Toàn ra vẻ bình thản mà "Ừ" một tiếng, trước hết là nhúng một miếng thịt dê vào trong nồi canh đỏ, đợi miếng thịt chuyển màu liền lấy ra chấm với gia vị rồi đưa lên miệng.
Thanh Mai khẩn trương bắt lấy ống tay áo Vưu Uyển, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Phương Toàn, lo sợ ông nói ra lời chê bai.
Vưu Uyển trấn an vỗ tay nàng.
Trên mặt Chu Phương Toàn nhìn không ra biểu tình, trầm ngâm một lát mới nói: "Hơi cay, e là chủ tử ăn không quen."
"Nước cốt này vốn là trước tê dại sau cay nồng, càng ăn càng thơm ngon, ăn được mấy miếng đầu thì về sau sẽ không còn thấy quá cay nữa. Bên trong nước chấm có chế thêm dấm chua, có tác dụng hóa giải vị cay." Vưu Uyển giải thích.
Chu Phương Toàn không đáp, đôi đũa hướng về phía một nồi lẩu khác, lần này ông nhúng một miếng măng nhỏ.
Sau khi tinh tế nhấm nháp, Chu Phương Toàn sắc mặt nghiêm túc nói: "Nước dùng này của ngươi.."
"Đây là nước cốt ninh kỹ, hầm từ thịt gà, thịt vịt, thịt chân giò hun khói, điều vị bằng cá trích, cuối cùng gia nhập thêm thịt heo sữa chặt miếng và thịt gà tơ, đun trên lửa nhỏ cho tới khi nước canh chuyển màu trắng sữa là được."
Vưu Uyển nói xong đoạn thuyết minh này, bản thân cũng có chút bất an. Cách làm xa xỉ như vậy, trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không áp dụng cho bản thân mình. Tuy không dùng tới nguyên liệu quý giá gì nhưng tất cả cộng lại, một nồi cũng phải có giá cả trăm lượng, đây còn là chưa tính tới chi phí cho những món ăn kèm khác.
Nhưng tới phủ tứ bối lặc, những nguyên liệu này vốn ê hề nên nàng vung tay dùng cũng rất thoải mái, dù sao tốn kém cũng không phải là túi tiền của mình.
Chu công công nghe nàng giải thích thì gật đầu: "Tuy có hơi đơn giản mộc mạc nhưng hỏa hậu nắm bắt không sai, xem như có chỗ đáng khen."
Ông cũng rất kinh hỉ đối với tay nghề của Vưu Uyển. Phải biết nước dùng là thứ khảo nghiệm tay nghề của một người nhất. Tiểu cô nương này cùng lắm chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi mà kỹ thuật đã không kém đại trù có kinh nghiệm hàng chục năm là bao, là một mầm mống tốt.
Vưu Uyển thầm tặc lưỡi: Thế này mà còn mộc mạc?
"Lúc trình hai loại lẩu này lên cho chủ tử cũng không được bủn xỉn như vậy, ta sẽ chỉ cho ngươi cách gia giảm thêm."
À, lại còn bủn xỉn cơ đấy! Chẳng phải lão nhân gia ngài cũng đang ăn uống rất vui vẻ đấy ư?
Vưu Uyển len lén phun tào, lại bị Thanh Mai từ phía sau đâm nhẹ một cái.
"Vưu Uyển tỷ tỷ, tỷ đừng đứng đờ ra đó nữa! Ý của Chu công công là sẽ giữ tỷ lại đấy, tỷ mau tạ ơn công công đi." Thanh Mai nhỏ giọng nhắc nhở.
Chu Phương Toàn giả bộ ho khan một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng đôi đũa trên tay thì không ngừng gắp.
Vưu Uyển lập tức phản ứng lại, vội vàng phúc thân nói: "Đa tạ công công, cũng xin công công từ nay chiếu cố, chỉ giáo con nhiều hơn."
Chu công công sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, ổn trọng đáp: "Chỉ bảo ngươi cũng được, hết thảy đều đơn giản thôi."
Vưu Uyển thấy thái độ ông hòa hoãn hơn rất nhiều nhưng lại chưa mở miệng nói muốn giữ Thanh Mai, lập tức nắm lấy cơ hội rèn sắt ngay khi còn nóng: "Công công, ngài còn chưa cho phép Thanh Mai lưu lại đâu đấy! Thứ ngài vừa gắp chính là thịt dê do Thanh Mai thái, có phải là vết cắt ngay ngắn chỉnh tề, thớ thịt mỏng như cánh ve không ạ? Kỹ thuật dùng dao của muội ấy khá tốt, xin công công cũng lưu muội ấy lại đi mà!"
Chu công công liếc mắt nhìn Thanh Mai, trông nàng gầy teo yếu ớt, không quá cường tráng khang kiện, nghĩ chắc cũng chẳng giặt nổi chăn áo dày nặng. Hơn nữa, Vưu Uyển trông có vẻ cũng rất bảo bọc Thanh Mai.
Chu công công liền khoát tay: "Vậy thì hãy để nàng đi theo làm trợ thủ cho ngươi!"
Thanh Mai nghe vậy thì vô cùng kích động, cuống quít hành lễ với Chu Phương Toàn, lại quay sang cảm tạ Vưu Uyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mất một lúc lâu mới được Vưu Uyển dỗ cho an tĩnh lại.
Hai người ríu rít chuyện trò một hồi, bỗng Chu Phương Toàn vẫy tay với Vưu Uyển: "Đừng hàn huyên nữa. Ngươi tới giúp ta lựa chọn xem tối nay nên dâng loại lẩu nào lên cho chủ tử gia thì tốt?"
Dứt lời, Chu Phương Toàn bèn lẩm bẩm nói thầm: "Canh đỏ cay nồng thơm nức, canh trong tươi ngon đậm đà, thứ tự sắp xếp không thể để xảy ra sai sót."
Vưu Uyên hơi nhoẻn miệng, đáy mắt hiện lên ý cười giảo hoạt: "Công công có thể đồng thời trình cả hai món nước dùng lên mà, để chủ tự gia tự chọn loại mình thích. Biết đâu chủ tử gia lại thích cả hai loại, cảm thấy ăn chung có cái thú của nó thì sao."
"Xem ngươi nói kìa, sao có thể bưng cả hai nồi lên cùng một lúc được?" Chủ tử gia sao ăn hết nhiều đồ như vậy, đây chẳng phải là coi chủ tử gia như heo mà nhồi ư?
Vưu Uyển cười nói: "Chỉ là trình lên hai món nước cốt, không có nghĩa là phải bưng lên tận hai cái nồi nha."
Chu công công tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu ý Vưu Uyển là gì.
"Công công rất mau sẽ hiểu, có điều chế tác loại nồi đặc thù này e là phải cần tới mấy ngày. Không bằng công công chịu khó chờ thêm ba, bốn ngày?" Vưu Uyển nói. Lẩu uyên ương còn chưa xuất hiện ở thời đại này đâu, Chu Phương Toàn không hiểu cũng là bình thường.
Chu công công cũng muốn xem rốt cuộc là nàng định bày trò gì bèn cau mày nói: "Vậy thì ta sẽ chờ thêm hai ngày, xem ngươi có thể nghĩ ra cách gì. Cũng đừng kì kèo lâu quá, qua mười sáu tháng Giêng sẽ bỏ món lẩu khỏi thực đơn. Tới lúc đó mà ngươi còn chưa nghĩ ra cách thì có lẽ chủ tử gia sẽ không kịp thương thức món lẩu này rồi."
Vưu Uyển nhu thuận cười, đôi mắt cong lên: "Công công yên tâm, ngài chỉ cần chờ xem là được!"
Mười hai tháng Giêng, lúc tứ gia cưỡi ngựa về đến phủ thì sắc trời đã đen kịt.
Phúc tấn được người đỡ từ trên xe ngựa đằng sau xuống, bước trên kỳ hài nhanh chóng đuổi theo tứ gia, hai người cùng nhau tiến vào cổng lớn phủ tứ bối lặc.
"Không còn sớm nữa, sáng mai vẫn phải tiến cung, phúc tấn về nghỉ ngơi trước đi." Tứ gia nói.
Phúc tấn tay siết chặt lò sưởi, đáp một tiếng "Dạ".
Tứ gia xoay người hướng về phía thư phòng, một đám thái giám đằng sau ngay lập tức theo kịp.
Phúc tấn nhìn theo thân ảnh biến mất trong màn đêm, cúi đầu nói với người bên cạnh: "Chúng ta cũng trở về thôi.". Tứ gia không cho phép, dù nàng có là nữ chủ nhân phủ tứ bối lặc cũng không thể nán lại tiền viện quá lâu.
Tứ gia trở lại thư phòng, sau khi được hạ nhân hầu hạ thay thường phục thì ngồi xuống ghế dựa, trên khuôn mặt lãnh túc lộ vẻ mệt mỏi.
Trong đầu tứ gia tua lại thật nhanh những chuyện đã xảy ra trong cung ngày hôm nay. Hoàng thượng muốn tới Đông Lăng tế tổ trong tháng Giêng. Lần này không gọi theo bất cứ đứa con trai nào kể cả Thái tử, thực sự quá mức khác thường.
Trong ngọ yến, Trực quận vương trong tối ngoài sáng châm chọc Thái tử vài câu, Hoàng thượng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản là không quan tâm.
Tứ gia cảm thấy nhất định là gần đây trong cung đã xảy ra chuyện gì đó khiến Hoàng thượng càng thêm bất mãn với Thái tử. Nhưng nhân thủ trên tay hắn lúc này không nhiều, chỉ có thể nghe ngóng được một ít tin đồn đại.
Nhưng chỉ dựa vào chút tin tức ấy, tứ gia cũng có thể hình dung được tới tám, chín phần mười. Hắn cũng không muốn tin Thái tử sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Sách Ngạch Đồ vừa đi, sao Thái tử lại thành ra thế này?
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh. Thái giám, tỳ nữ bên ngoài cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lưu Nhị Kỳ lủi tới bên người Tô Bồi Thịnh, thanh âm ép tới thật thấp: "Tô công công, sao chủ tử gia vừa về đã an vị rồi? Bữa khuya hôm nay có cần mang lên không, người của nhà bếp vẫn đang chờ lệnh đó."
"Tất nhiên là phải mang. Nếu không, chủ tử gia nửa đêm đói tỉnh, tìm ta hay tìm ngươi bây giờ?" Tô Bồi Thịnh trợn trắng mắt nhìn lại.
"Nhưng chủ tử gia chưa lên tiếng, ta cũng không dám cho người tới." Lưu Nhị Kỳ khó xử.
"Ngươi đúng là không có đầu óc. Ngươi không dám vào hỏi thì để kẻ khác vào. Nếu chủ tử gia có trách tội thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta."
"Tô công công, ý ngài là?"
"Để người của nhà bếp đích thân mang lẩu vào, hỏi xem chủ tử gia có cần dùng hay không."
"Được!" Lưu Nhị Kỳ vội vàng đáp ứng, nhanh nhảu vẫy tay với người đang đứng trong màn tuyết, "Lại đây lại đây."
Vưu Uyển đã đứng chờ ngoài thư phòng suốt thời gian uống cạn một chén trà, may là ăn mặc dày dặn, nhưng vẫn thấy hơi lạnh.
Nàng vốn không muốn tới dâng đồ, nhưng Chu công công nói loại lẩu này do nàng nghĩ ra, không muốn đoạt công lao của nàng, nhất quyết bảo Vưu Uyển tới.
Trên đường, Vưu Uyển đã phải chuẩn bị tâm lý thật lâu. Nàng nhớ lại những gì được dạy ở Trữ Tú cung, không được nhìn thẳng vào chủ tử, không được nói lời hàm hồ, không được làm bẩn quần áo và vật dung của chủ tử, hành vi phải ưu nhã, cử chỉ phải phóng khoáng, không thể khiến chủ tử vừa nhìn đã thấy ghét.
Vưu Uyển nghĩ, cứ xem bản thân như hầu bàn cao cấp, coi chủ tử như Thượng đế mà chiếu cố vậy. Chịu đựng qua thời gian một bữa ăn là mình có thể đầy máu sống lại rồi!
Thấy dưới hành lang có người gọi các nàng, tay Vưu Uyển lập tức vươn ra, chắp lại trước người, dẫn theo mấy hạ nhân bưng hộp đồ ăn ở phía sau đi tới.
"Vị công công này, chủ tử truyền lệnh rồi ạ?" Vưu Uyển ôn nhu cười.
Lưu Nhị Kỳ trông thấy nàng, cả người liền ngẩn ngơ, lặng thinh một lát mới nói: "Đúng, vào đi, động tác nhẹ nhàng một chút, chớ có quấy rầy tới chủ tử gia."
Đợi sau khi Vưu Uyển vén rèm tiến vào, Lưu Nhị Kỳ mất một lúc lâu mới thu lại ánh mắt, trong lòng thầm than.
Được lắm, dung mạo tư thái như vậy, sợ là toàn bộ hậu viện thêm lên cũng không sánh bằng. Nhà bếp từ bao giờ lại xuất hiện một tiên nhân như thế? Lão cổ hủ Chu Phương Toàn kia giấu giếm cũng đủ sâu!
Chỉ là không biết, chủ tử gia vốn không gần mỹ sắc lại ưa thích thanh thuần mộc mạc, trông thấy dung nhan kiều diễm kia, liệu có thể tiếp tục làm một a ca mặt lạnh hay không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT