Tằng Ngữ nói vậy là có chứng cứ.

Ánh mặt trời chói sáng như Từ Hưng Châu, dịu dàng, nho nhã như Kỷ Lai, còn có đàn anh học bá trong khoa bọn họ, ai không phải ứng viên nổi tiếng của Văn Đại, mặc dù Trịnh Tây Tây có gu cao nhưng với soái ca thì cô không để ý gì thật.

Tằng Ngữ chưa yêu ai, không thể nói cô ấy thật sự thích những soái ca này, nhưng thưởng thức thì vẫn có. Mặc dù cô ấy không có hứng thú gì với Kỷ Lai, nhưng vừa rồi khi Kỷ Lai đi ngang qua, tim cô ấy vẫn không khỏi đập nhanh hơn vài giây.

Còn Trịnh Tây Tây thật sự nhìn người ta như nhìn củ cải trắng, căn bản không có phản ứng hoá học kiểu này, chỉ khi cô ở bên cạnh Cố Duẫn, cô mới có dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Vốn dĩ Tằng Ngữ chỉ tùy tiện nói vậy thôi nhưng càng nghĩ cô ấy lại càng thấy có lý.

Cô ấy nhìn Trịnh Tây Tây với ánh mắt hận sắt không thành thép, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô: “Tự cậu nghĩ lại đi đi.”

Nếu cô ấy có nhan sắc như Trịnh Tây Tây, bên cạnh lại có một đại soái ca như Cố Duẫn thì cô ấy đã sớm cưa đổ người ta từ lâu lắm rồi.

Trịnh Tây Tây không phản bác, nếu trước khi gặp Cố Duẫn, có lẽ cô thật sự sẽ thưởng thức kiểu người như Kỷ Lai, dễ nói chuyện, cùng sở thích, không nói gì nhưng đã quan tâm đến cảm xúc của người khác, ở cùng nhau sẽ rất thoải mái.

Nhưng Kỷ Lai xuất hiện, cũng làm cô biết rõ, cô có thể nghĩ đến rất lâu sau, hay thậm chí cả đời này, trừ Cố Duẫn, cô không thể thích bất kỳ ai.



Thời gian dần dần trôi qua trong những ngày tĩnh lặng.

Trịnh Tây Tây vẫn duy trì tần suất nói chuyện với Cố Duẫn như trước. Cô sẽ kể cho anh nghe những điều thú vị đã xảy ra trong cuộc sống của cô, Cố Duẫn cũng sẽ nói một vài chuyện bên đó. Khi không có gì để nói, hai người vẫn giữ máy, Cố Duẫn làm việc, Trịnh Tây Tây làm bài tập, sau đó trước khi Trịnh Tây Tây đi rửa mặt lên giường ngủ cô sẽ nhắc nhở Cố Duẫn đi ăn trưa.

Cô vẫn là em gái anh như trước, nhưng khi Cố Duẫn không nhìn thấy, trong đêm dài yên tĩnh, cô sẽ có những suy nghĩ của riêng mình, sau đó trái tim tràn ngập một loại cảm xúc vừa chua vừa ngọt. Sáng hôm sau thức dậy, cô sẽ dẹp bỏ tâm sự, cống hiến hết mình cho cuộc sống bận rộn của ngày mới.

Sau đó, nghỉ hè đã đến.

Cố Duẫn gọi điện qua, hỏi Trịnh Tây Tây muốn qua đó nghỉ hè không.

Mấy ngày nay Trịnh Tây Tây đang chọn quà sinh nhật cho Cố Duẫn, cô không muốn tặng Cố Duẫn thứ quá rẻ nên cô đã đến một trung tâm thương mại rất đắt tiền gần dinh thự Dục Minh.

Trong một cửa hàng bán đồ trang trí, cô nhìn trúng một đôi nút tay áo, nút tay áo có màu đen với hoa văn xung quanh, không biết làm từ thứ gì, mang đến cho người ta cảm giác bí ẩn và kín đáo. Trịnh Tây Tây nhìn giá, giá của nó bây giờ cô không thể mua được, nhưng mắt cô lại không nhịn được nhìn qua mấy lần, luôn cảm thấy đôi nút tay áo này sẽ rất hợp với Cố Duẫn.

Đúng lúc trung tâm dạy thêm cô làm thêm gửi tin nhắn đến, hy vọng nghỉ hè cô có thể tiếp tục qua đó dạy học, hơn nữa họ còn sẵn sàng tăng lương cho cô. Nghỉ hè thì sẽ có rất nhiều học sinh đến học thêm, là thời điểm các trung tâm dạy thêm bận rộn nhất, Trịnh Tây Tây là sinh viên Văn Đại, hơn nữa giảng dạy rất tốt, có không ít học sinh đến học vì Trịnh Tây Tây, quả thật là giáo viên chủ chốt.

Trịnh Tây Tây tính một chút, nếu đến tháng tám, còn một tháng rưỡi nghỉ hè, cô sẽ tiết kiệm đủ tiền mua vé máy bay và tiền quà, hơn nữa cô có thể mua được cặp nút tay áo này, vì vậy sau khi do dự thì cô đồng ý.

Vì thế, khi Cố Duẫn hỏi cô muốn qua đó chơi không, Trịnh Tây Tây – người chỉ nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho Cố Duẫn vào tháng 8 đã khó xử nói nghỉ hè trường có một dự án cô muốn tham gia, uyển chuyển từ chối Cố Duẫn.

Cố Duẫn không ngờ Trịnh Tây Tây sẽ từ chối, thất vọng là điều khó tránh khỏi. Sau khi Tề Thịnh biết chuyện này, anh ấy xem náo nhiệt, không chút do dự nói: “Em gái tuổi này dễ có mới nới cũ, tôi thấy cái miếng thịt vừa khô vừa già của cậu đã là dĩ vãng rồi.”

Cố Duẫn: “Cút, cút đi tăng ca!”

Tề Thịnh: “…”



Trịnh Tây Tây làm thêm ở trung tâm dạy thêm đến cuối tháng 7. Sau khi kết toán xong tiền lương, cô được như ý nguyện mua món quà cô thích nhất. Sau đó thu dọn hành lý, Trịnh Tây Tây không nói gì với Cố Duẫn mà một mình lên máy bay theo địa chỉ cô biết.

Đây là lần thứ hai Trịnh Tây Tây ra nước ngoài, so với lần trước thì cô đã quen thuộc hơn với con đường lần này, nhưng tâm trạng căng thẳng, lo lắng của cô mãi vẫn không bình tĩnh lại được.

Cô đã chuẩn bị cả học kỳ chỉ vì lần gặp mặt này với Cố Duẫn. Nhưng nghĩ đến Cố Duẫn sau khi nhìn thấy cô có thể anh sẽ kinh ngạc, vui vẻ, cô lại cảm thấy tràn đầy động lực.

Trịnh Tây Tây đặt vé khoang phổ thông, chỉ có một chỗ ngồi nhỏ cho cô để chân, chuyến bay kéo dài 14 tiếng khiến Trịnh Tây Tây cảm thấy toàn thân tê cứng.

Khoang phổ thông điều kiện cũng không tốt, có một đôi vợ chồng mang theo con nhỏ ngồi cạnh cô. Từ khi lên máy bay đứa trẻ đó đã bắt đầu náo loạn, Trịnh Tây Tây ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bị ảnh hưởng. Hai vợ chồng đó cũng mệt mỏi, chỉ có thể cười xin lỗi với Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây lắc đầu, bày tỏ cô không sao, nhưng cũng vì đứa trẻ này nên suốt 14 tiếng cô gần như không ngủ được, huyệt Thái Dương sưng lên đau đớn.

Bốn giờ chiều giờ địa phương, máy bay đúng giờ hạ cánh đến thành phố T.

Không thông báo cho Cố Duẫn trước, hiển nhiên sẽ không có người đến đón cô.

Trịnh Tây Tây đăng ký sim điện thoại ở sân bay trước, sau đó cô mở bản đồ, nhập điểm đến và làm theo lời hướng dẫn của bản đồ để đến ga tàu cao tốc.

Sau khi ngồi tàu cao tốc đến trung tâm thành phố, lại đi thêm hai trạm tàu điện ngầm nữa, Trịnh Tây Tây kéo va li ra khỏi ga tàu điện ngầm. Nơi này ít người hơn những nơi khác, những con đường trồng đầy cây phong cao lớn, là một nơi rất đẹp.

Trịnh Tây Tây dựa vào bản đồ đi dọc theo con phố, cuối cùng cô dừng lại trước một ngôi nhà số 38.

Cô nhìn lại địa chỉ một lần nữa, không sai chính là nơi này.

Với tâm trạng hơi lo lắng và hồi hộp khi ở gần người mình thích, Trịnh Tây Tây bước tới bấm chuông cửa.

Trong khi đợi cửa mở, Trịnh Tây Tây hít một hơi thật sâu, sau đó sửa lại mái tóc hơi rối của mình sau chuyến hành trình dài.

Một lúc sau, cửa mở ra.

Nụ cười của Trịnh Tây Tây chỉ kéo dài được nửa chừng, vì cô phát hiện người mở cửa không phải Cố Duẫn.

Người trước mặt cô trông rất quen, Trịnh Tây Tây đã nhớ ra khuôn mặt này từ trong trí nhớ, đôi mắt to và mái tóc nâu xoăn, là người cô đã gặp trước Tết – Chu Âm Lan.

Cũng là Chu Âm Lan – người có tai tiếng với Cố Duẫn mà Đoạn Tiểu Tiểu nói.

Trịnh Tây Tây chỉ cảm thấy trong đầu “bùm” một tiếng, đầu óc cô lập tức trống rỗng. Tất cả những bất ngờ, vui vẻ khi gặp lại cô đều quên sạch, trong đầu cô chỉ có một câu… sao Chu Âm Lan lại ở đây.

“Tây Tây!” Chu Âm Lan cũng nhận ra cô, vô cùng bất ngờ hét lên.

“Em tự tìm đến đây sao? Sao Cố Duẫn không đi đón em.” Cô ấy lập tức ngó vào trong gọi người: “Cố Duẫn, em gái cậu tới.”

“Để chị giúp em cầm hành lý.” Chu Âm Lan đưa tay về phía cô.

“Cảm ơn, em tự làm được.”

Đầu óc Trịnh Tây Tây rối bời, trong đầu có đủ loại suy nghĩ và suy đoán đang đánh nhau. Vì trên máy bay cô không ngủ được nên sắc mặt không tốt lắm, lúc này trông cô càng có vẻ nhợt nhạt hơn.

Cô kéo vali vào, Chu Âm Lan giúp cô lấy một đôi dép lê mới từ tủ giày ra.

Trịnh Tây Tây cũng để ý thấy trong tủ giày có hai loại dép nam nữ, Chu Âm Lan đang đi một đôi.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy, Trịnh Tây Tây cảm thấy rất ấm ức.

Dép của cô và Cố Duẫn luôn được mua theo cặp, dép trong căn hộ cũng có một đôi nam một đôi nữ, là của cô và Cố Duẫn. Nhìn Chu Âm Lan, Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy lãnh thổ của mình đang bị xâm chiếm.

Cô biết cảm xúc của mình đến mà không có lý do lại hơi vô lý, Chu Âm Lan thật sự rất tốt với cô, Cố Duẫn cũng không phải thứ cô sở hữu, nhưng đôi mắt cô vẫn đỏ hoe trong chốc lát.

Nỗi nhớ nhung Cố Duẫn trong sáu tháng qua, những cảm xúc đè nén trong lòng, cả chặng đường dài mệt mỏi, thái dương sưng tấy vì tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh trên máy bay… tất cả ấm ức đều ùa về trong nháy mắt.

Cô vội vàng quay người lại, giả vờ nhìn chằm chằm ra ngoài cho đến khi cố gắng gạt hết nước mắt đi.

Một lúc sau, Cố Duẫn từ bên trong đi ra.

Anh vừa phải họp video nên bị trì hoãn một lúc, lúc đi ra, Trịnh Tây Tây người vốn đang ở Văn Thành xa xôi đang đứng ở cửa.

“Tây Tây?” Anh không tin nổi mà gọi lên.

“Anh.” Trịnh Tây Tây quay đầu lại, đè nén mọi cảm xúc, cố gắng nở nụ cười với anh.

Cô đi một chuyến bay dài đến đây không phải để tạo ấn tượng xấu với anh.

Cố Duẫn đi tới ôm cô: “Sao không nói anh biết.”

“Không phải vì làm anh kinh ngạc sao?” Cô sụt sịt mũi: “Anh ơi, em mệt quá…”

“Anh đưa em về phòng.”

Cố Duẫn xách hành lý của cô lên, dẫn cô vào trong.

Cô đi theo sau Cố Duẫn lên tầng hai, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút, không nhịn được hỏi: “Anh, chị Âm Lan… sao chị ấy ở đây?”

“Cô ấy đi học ở gần đây.” Cố Duẫn giải thích: “Buổi chiều cô ấy ra ngoài quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng buổi tối mới về.”

Không thể không nói lời giải thích này của Cố Duẫn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng nhắc tới đây tâm trạng của cô vẫn không thoải mái lắm.

Cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh… Rất thân với chị Âm Lan hả?”

“Anh thân với Chu Hoành hơn.” Cố Duẫn nói: “Mẹ anh và mẹ Chu Hoàng rất thân, nên anh biết Chu Hoành từ nhỏ, cũng biết Chu Âm Lan từ lúc đó.”

Vẫn là thanh mai trúc mã.

Trịnh Tây Tây theo bản năng so sánh mình và Chu Âm Lan, trừ diện mạo mang tính chủ quan rất cao, học vấn cô có thể hơn một chút, những những thứ khác, ví dụ như gia thế, tính cách… dường như cô đều thua Chu Âm Lan.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc vô cùng chua xót.

Cho dù từ quan điểm của Trịnh Tây Tây, cô cũng phải thừa nhận Chu Âm Lan là một cô gái rất được người ta quý mến, rất được hoan nghênh.

Ngay cả trong nhóm wechat, chỉ cần Chu Âm Lan vừa nói là sẽ có rất nhiều người sôi nổi, điều này có thể thấy sự chào đón của mọi người dành cho cô ấy.

Vậy Cố Duẫn, anh cũng thích Chu Âm Lan chứ?

———

Tây Tây: “Kỹ năng cần thiết cho một người yêu thầm là tự ngược chính mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play