Sự ôn nhu của Thẩm Ngọc Diệu đã khắc sâu vào xương cốt.
Không ai có thể cự tuyệt ôn nhu, kể cả Vu Tam là một ám vệ trái tim đã sớm hóa thành sắt lạnh.
Cho nên nàng ấy tràn đầy kích động nhận lấy phần lễ vật Thẩm Ngọc Diệu ban cho này, hơn nữa âm thầm quyết định, ngày sau nhất định phải làm một hộ vệ đủ tư cách, không để Thẩm Ngọc Diệu chịu bất kỳ tổn hại nào!
Buổi tối hôm đó, Vu Tam báo đáp lại bằng việc mang đến cho Thẩm Ngọc Diệu một tin tức vô cùng hữu ích.
Có người Tả Châu tới kinh thành, lộn qua lộn lại khắp nơi, cuối cùng trước khi bị ám vệ bám theo đã bước vào Dương phủ.
Dương Thành Nghiệp tự mình tiếp đãi, đãi ngộ có thừa.
Tả Châu là một châu quận rộng lớn như vậy, có người từ bên đó vào kinh thành, thật sự là quá bình thường, nhưng nếu người này có quan hệ với Dương Thành Nghiệp, vậy thì không thể coi là bình thường được.
Nghĩ đến phía kinh thành, bài đồng dao Thẩm Thanh Cẩn chậm chạp chưa lan truyền ra, Thẩm Ngọc Diệu lại có lý do hoài nghi, động tác của Thẩm Thanh Cẩn là đánh cỏ kinh xà, đối phương đã cảnh giác, hơn nữa lựa chọn trực tiếp động thủ.
"Ta nghe nói lần này ở Thiên Âm Quan tổ chức yến tiệc Trùng Dương, Hoàng thúc cũng sẽ đến. Còn mở tiệc chiêu đãi trọng thần triều đình cùng thân nhân của bọn họ."
Thẩm Ngọc Diệu nghe Thanh Trân cô cô nói vậy.
Vốn chỉ là một bữa gia yến, kết quả Hoàng đế đột nhiên nói một câu, Thái hậu đã lâu không về kinh thành, sợ rằng sẽ nhớ cố nhân.
Nghe huyền âm biết nhã ý, Hoàng đế đã nói như vậy, tức là muốn chiêu đãi các đại thần ở Thiên Âm Quan, ai mà không biết?
Hoàng đế nhất thời tùy hứng, mọi người đương nhiên phải thuận theo lòng ông, Thái hậu cũng vậy, vui vẻ đáp ứng tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt ở Thiên Âm Quan.
Vu Tam đáp lại: "Công chúa nói không sai, trong kinh đã bắt đầu chuẩn bị, ngày mai bọn họ sẽ hiến lễ chúc mừng Thái hậu nương nương tại yến hội."
Tết Trùng Dương là ngày của lão nhân, tuổi của Thái hậu vẫn chưa tính là lớn nhất, ví dụ như Lễ bộ thượng thư Trịnh Trạch, so với Thái hậu còn lớn hơn một tuổi.
Nhưng địa vị của Thái hậu cao quý, quần thần đến đây dự tiệc, đương nhiên phải chuẩn bị đại lễ cho bà, hy vọng được Thái hậu khen ngợi.
Thẩm Ngọc Diệu nhìn Vu Tam, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang: "Chuyện các ám vệ biết, Phụ hoàng có phải cũng đều biết hay không?"
Vu Tam tự nhiên gật đầu: "Hồi công chúa, ám vệ vốn là do Bệ hạ một tay bồi dưỡng."
Toàn bộ người tổ chức ám vệ đều do Hoàng đế bồi dưỡng ra, mạng lưới tình báo của ám vệ đương nhiên là để phục vụ Hoàng đế rồi.
Mạng lưới tình báo của ám vệ lợi hại đến mức nào, Thẩm Ngọc Diệu rất rõ ràng.
Vu Tam không phải là người cường đại nhất trong đội ám vệ, trong tay nắm quyền lực lớn nhất, nhưng mạng lưới tình báo Vu Tam có thể vận dụng, đã đủ để thẩm Ngọc Diệu không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ rồi.
"Vậy bên cạnh ta đã xảy ra chuyện gì, phụ hoàng cũng biết?"
Lúc trước Thẩm Ngọc Diệu thu phục Vu Tam, chính là vì để phong tỏa tin tức bên người nàng, nhưng ám vệ không chỉ có một mình Vu Tam, chứ đừng nói chi là bên cạnh nàng còn có cả cấm vệ.
Thẩm Ngọc Diệu lo lắng Vu Tam không kiểm soát được người khác, để số ít bí mật truyền ra ngoài.
Vu Tam lại cho Thẩm Ngọc Diệu uống một liều thuốc đan tâm: "Công chúa yên tâm, chuyện phát sinh ở Ngọc Độ trấn, tuyệt đối không ai biết."
Ý nàng ấy là những thứ thảm vấn được từ mấy người lão chưởng quầy.
Thẩm vấn chưởng quầy và mấy tên thủ phạm khác đều là do Vu Tam và mấy người tâm phúc cùng nhau làm, tối hôm đó, cấm vệ bình thường chỉ biết Thẩm Ngọc Diệu ở trong một hắc điếm.
Nội tình Tả Châu, tất cả đều không biết.
"Vậy thì tốt rồi, ta tin ngươi như tinh chính mình, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.''
Vu Tam trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên định đáp lại yêu cầu của Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề khác. Nếu như những ám vệ khác không rõ nội tình hắc điếm, hoàng đế có thể cũng không biết là Thẩm Thanh Cẩn đứng sau dàn xếp.
Có đôi khi một mắt xích trong suy luận bị thiếu, sẽ dẫn đến toàn bộ chuỗi logic bị đứt đoạn, trong tay Hoàng đế thiếu chính là một mắt xích quan trọng này.
Vậy lần này mở tiệc chiêu đãi triều thần, là có mục đích gì đây?
Tâm tư Hoàng đế không ai có thể đoán được, Thẩm Ngọc Diệu suy nghĩ trong chốc lát, không có đầu mối liền không làm khó mình nữa.
Dù sao trong yến hội xuất hiện chuyện gì, cũng không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ phụ trách vui vẻ ăn dưa, đục nước béo cò, tạo niềm vui cho mình mà thôi.
Nhân tiện, lấy được thứ mình muốn từ niềm vui đó.
Kỳ thật trong lòng Thẩm Ngọc Diệu có một suy đoán lớn mật, đó chính là Ngọc Độ trấn, chỉ sợ toàn bộ trấn đều là của Thẩm Thanh Cẩn, nơi đó là "ổ trộm" hắn bày ra!
Lúc trước vào Ngọc Độ trấn, Trầm Ngọc Diệu liền cảm thấy không thích hợp.
Người bán hàng rong trên đường, khi rao bán cũng không nhiệt tình, tất cả đồ đạc đều rất đơn nhất, mọi người ai cũng nói về méo Phạm phủ, giống như muốn dẫn dắt tất cả những người bước vào Ngọc Độ trấn đến Phạm phủ.
Điều này có hợp lý không?
Bày sạp không vì kiếm tiền, gió thổi nắng chiếu nhưng làn da của người bán lại rất mịn màng, rõ ràng là thị trấn du lịch nhưng lại không có điểm tham quan gì, chủ yếu là hoạt động hội đèn lồng nhưng hàng hóa lại chỉ có một định dạng duy nhất.
Thẩm Ngọc Diệu sẽ không phân những điểm kỳ quái này vào loại là sự khác biệt giữa người hiện đại và người cổ đại.
Hiện đại và cổ đại chỉ là vấn đề thời gian, không phải là bộ não.
Làm quan không vì danh tiếng, kinh doanh không vì tiền, tất cả chuyện xảy ra đều khác thường, tất tiềm tàng cổ quái!
Thẩm Ngọc Diệu thử một lần, liền thử ra vấn đề.
Thẩm Thanh Cẩn tính toán rất tốt, chọn một chỗ đặt chân ở ngoài kinh thành, làm trạm trung chuyển.
Lúc trước lão chưởng quầy từ Tả Châu vận chuyển vàng bạc châu báu tới hối lộ quan viên, không thể tùy tiện kéo đến kinh thành, địa điểm giao dịch lựa chọn cách kinh thành rất gần, còn chẳng có mấy người chú ý đến trấn nhỏ này, quá thích hợp a.
Đồng thời để giao dịch tiến hành ngay trước mắt, Thẩm Thanh Cẩn có thể quan sát rõ ràng.
Thẩm Thanh Cẩn có rất nhiều tai mắt, không hề giống Khúc quý phi chút nào.
Thẩm Ngọc Diệu yên lặng chửi bới, tâm tư cũng không nhiều như Thẩm Thanh Cẩn, chẳng lẽ đã xảy ra đột biến gen gì đó.
Lúc này Thẩm Thanh Cẩn đang chuẩn bị đại hí kịch cho yến hội Trùng Dương đột nhiên hắt hơi một cái.
Sau khi lấy khăn tay lau mũi xong, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên tờ viết vừa viết có một vết mực cong cong, làm hỏng cả tờ giấy!
Thẩm Thanh Cẩn không vui trầm mặt, ném bút lông trong tay vào nghiên rửa bút, mặc kệ nó lăn xuống, lăn nửa vòng, mang theo một ít nước thải làm nhòe mực.
Nhất định là có người mắng sau lưng hắn!
"Vương gia, Đông Cung gửi cho Kính vương phủ một phong mật thư."
Đào Lý từ ngoài phòng đi vào, trên tay cầm mấy cái ống giấy nho nhỏ, tất cả đều được buộc vào chân chim bồ câu, dùng để truyền tình báo.
Chữ trên giấy, phần lớn là thơ từ nhớ người nhà, thực tế phối hợp với sách trong Thân vương phủ, có thể dịch ra tình báo chân chính.
Ngoại trừ lần cuối cùng khi phát tán bài đồng dao, bì đồng dao được buộc trực tiếp lên chân chim bồ câu.
"Xem ra, Thái tử có chút nóng vội rồi."
Thẩm Thanh Cẩn hài lòng, Thái tử vẫn là Thái tử mà hắn quen biết.
Thật ra mục đích tung ra bài đồng dao, bước đầu tiên không phải là truyền ra, khiến dân chúng nổi dậy, mà là muốn có người tự xáo trộn trận tuyến của mình, mục đích chính là phần lo lắng đề phòng này của kẻ địch.
Nếu một người suốt ngày lo sợ thì nhất định ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần không tỉnh táo, làm việc càng dễ xảy ra sai sót.
Thái tử đương nhiên không phải là người hễ lo sợ thì không thể sống sót, nhưng hắn và người đó là châu chấu bị trói chung một sợi dây.
"Sư phụ vẫn không muốn đến phủ?"
"Hồi vương gia, lão tiên sinh nói hắn nghe nói Thiên Âm Quan tổ chức yến tiệc, sẽ chiêu đãi lão giả trên bảy mươi, quyết định đến nếm thử tay nghề ngự trù trước.''
"Đó là việc sư phụ sẽ làm. Sư phụ vẫn không muốn tiết lộ trước mặt người khác, tự chứng minh thân phận?"
Đào Lý thành thành thật thật lắc đầu, không phải nói Âu Dương Thuần không muốn, mà là hắn ta không biết lão tiên sinh nghĩ như thế nào.
Đều nói người già thành tinh, người này sống lâu, suy nghĩ trong đầu, người bình thường không đoán được.
Theo Thẩm Thanh Cẩn thấy, nếu Âu Dương Thuần muốn lưu danh sử sách, làm Đế sư Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả*, nên sớm xuất hiện mới đúng.
*前无古人后无来者 (Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả): Người trước không biết, người sau không hay. Đế sư: thầy của hoàng đế.*
Cho dù là Khương Thái Công giả vời câu cá, chẳng phải cũng ngồi câu cá bên bờ sông, mới có thể câu được Chu Văn Vương đó sao.**
**Khương Thái Công tức là Khương Tử Nha, tên là Thượng. Trong sử gọi là Lã Thượng, do đức cao vọng trọng mà tuổi thọ lại cao, nên mới có biệt danh là "Khương Thái Công". Nghe được tin Chu Văn Vương hết mực tôn trọng các bậc hiền tài, ông liền đến bờ sông Vị Thủy thả cần câu cá, tự di dưỡng tâm trí, rèn luyện nghị lực, và chờ thời... Thái Công thả cần câu cá mà không dùng đến mồi! Đó là vì, chính như trong giai thoại truyền tụng, Thái Công câu cá cốt là để chờ người! Cuối cùng thì trời xanh đã không phụ lòng người, tới năm 80 tuổi thì Khương Tử Nha đã được Chu Văn Vương phát hiện, mời về triều giữ chức tể tướng. Khương Thái Công cũng đã không phụ lòng mong đợi, bằng tài trí và đức độ cao thượng, ông đã lập công lớn trong sự nghiệp an bang trị quốc, xây dựng nên nền móng vững chắc cho đại nghiệp nhà Chu.**
Cái gì cũng không làm, mai danh ẩn tích, thậm chí còn giả làm người chết, có thể làm thành chuyện gì?
Thẩm Thanh Cẩn nghĩ không ra, cuối cùng kết luận rằng tư duy của sư phụ quá sâu, đồ nhi không hiểu là chuyện hết sức bình thường..
"Nếu sư phụ không muốn đến kinh thành, cũng không tiện cưỡng cầu, Dương gia có tìm được manh mối mới không?"
"Lưu phu nhân đi khắp nơi, vẫn chưa tìm được Hương Chi nương tử kia. Mới đây, đệ đệ ruột của Lưu phu nhân, nữ nhi của huyện lệnh huyện Đồng Dung ở Tả Châu - Lưu Quý Thăng vào kinh thành, hiện đang ở trong phủ Dương Thượng Thư.''
"Từ Tả Châu đến? Gần đây Dương phủ chỉ có một người từ Tả Châu tới?"
Thẩm Thanh Cẩn không quá hài lòng với chuyện này, không khớp với dự đoán trước đó của hắn, hắn cho rằng Dương Thành Nghiệp sẽ bị bệnh, vội vàng mời thái y, đi tìm một người ở Tả Châu.
"Hồi vương gia, người của chúng ta chỉ nhìn thấy nữ nhi Lưu gia ở Tả Châu vào Dương phủ.".
||||| Truyện đề cử:
Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi |||||
Nói cách khác, có lẽ có người Tả Châu khác, nhưng không bị mật thám Thân vương phủ nhìn thấy.
Kinh thành ở dưới chân Hoàng đế, lực lượng của Thẩm Thanh Cẩn tương đối mỏng yếu, hắn không dám bố trí quá nhiều người, phòng ngừa bị phát hiện, rồi bị buộc tội sai người an bài rình mò kinh thành, ý đồ mưu phản.
Thẩm Thanh Cẩn suy nghĩ một chút, ngày mai hắn sẽ ra khỏi kinh thành đến Thiên Âm Quan, ngày mốt mới trở về, lúc này muốn chuẩn bị gì cũng đã muộn.
Dương Thành Nghiệp cũng không có thời gian.
Làm gì cũng thuận theo số mệnh, Thẩm Thanh Cẩn nghĩ, hắn đã làm tất cả những gì có thể, cứ chờ đợi thành quả là được.
Ngày hôm sau, Thiên Âm Quan mở ra ngày náo nhiệt nhất trong năm.
Nhóm Khôn Đạo sau khi kết thúc giờ học buổi sáng liền bắt đầu quét dọn, nhất định phải dùng Thiên Âm Quan sạch sẽ nhất nghênh đón khách quý từ kinh thành, Thẩm Ngọc Diệu sáng sớm dậy, luyện võ xong, vừa vặn gặp được một nữ khôn đạo chơi khá thân.
Nữ khôn đạo kia thay quần áo mới.
"Đây là đạo bào mới làm sao? Đẹp quá!" Thẩm Ngọc Diệu không chút do dự tự khen: "Hôm nay còn có dây buộc đầu mới! Ngươi thay đổi xiêm y, đẹp đến mức ta xuýt không nhận ra ngươi."
Khôn đạo kia và Thẩm Ngọc Diệu gần bằng tuổi nhau, đạo hiệu Thanh Trần, là một khôn đạo tính tình hoạt bát, lúc trước Thẩm Ngọc Diệu lên núi hái hoa cúc, chính là Thanh Trần dẫn đường.
Hôm nay tóc Thanh Trần được chải gọn lại, dùng dây buộc tóc màu trắng như trăng, quả thật rất đẹp.
Chỉ là làn da của nàng ấy hơi vàng, màu trăng trắng quá nhạt, có vẻ nhìn nàng ấy hơi đen.
Nhưng không có gì đáng ngại, trên người tiểu cô nương trẻ tuổi đều có một cỗ khí chất lanh lợi, giống như đóa sen trong nước được tự nhiên điêu khắc, cho dù ăn mặc như thế nào cũng sẽ không xấu.
Thanh Trần bị Thẩm Ngọc Diệu khen đến đỏ mặt, nàng ấy nhìn trộm Thẩm Ngọc Diệu, khi đối diện với đôi mắt sáng ngời của Thẩm Ngọc Diệu, thần sắc càng thẹn thùng hơn một chút.
"Công chúa khen ngợi, trong mắt Thanh Trần, công chúa mới là người đẹp nhất! Hôm nay Thiên Âm Quan có rất nhiều khách quý, Thanh Trần sẽ canh giữ cửa cho công chúa, không để cho người khác đi lại lung tung, quấy rầy công chúa!"
"Được rồi! Sự yên tĩnh hôm nay của ta, toàn bộ giao cho Thanh Trần!" Trầm Ngọc Diệu nặng nề gật đầu, giống như giao cho Thanh Trần một nhiệm vụ quan trọng.
Thanh Trần liên tục gật đầu, giống như trên người gánh vác sứ mệnh trọng đại, nghiêm túc đứng trên con đường nhỏ trước sân Thẩm Ngọc Diệu, cướp công việc của các cấm vệ.
Những đứa trẻ lớn lên ở đạo quan, tâm tư đơn thuần, luôn có thể khiến người ta vô thức cong khóe miệng.
Thẩm Ngọc Diệu bước đi nhẹ nhàng vào trong phòng, nàng còn phải tắm rửa thay quần áo, một lát sau Hoàng đế đến, nàng phải đi nghênh đón.
Tiết trời mùa thu hôm nay trong lành, nắng vừa phải, gần trưa, ánh nắng khiến người ta có chút khát nước.
Thẩm Ngọc Diệu đến sơn môn chờ xe ngựa trong cung tới, Thanh Trần muốn đi ăn cơm trước, liền rời viện tử của Thẩm Ngọc Diệu, đi đường tắt tới phòng ăn.