Thạch Thải Văn gật gật đầu.

"Không ngờ công chúa vẫn nhớ rõ câu nói lúc trước của thần nữ, là thần nữ lỗ mãng, nói trước mặt nhiều người như vậy. Chỉ là khi đó thần nữ thật sự rất tức giận, dựa vào đâu mà rõ ràng là lỗi của người khác, lại bắt nữ tử chúng ta gánh chịu trái đắng."

Thạch Thải Văn thật sự càng nghĩ càng tức, trước đó nàng ấy cũng không chỉ nghĩ tới một lần, nếu như lúc trước mình không gây sự với Dương Khả Khanh, có phải đường muội sẽ không phải chịu tai bay vạ gió này hay không.

Đường muội đã đủ đáng thương rồi, một mình đơn độc ở kinh thành, không nơi nương tựa, phụ mẫu ở xa quê hương, còn ở nơi nguy hiểm khô cằn toàn sỏi đá.

"Tuy nói trên đời này có rất nhiều người ngu xuẩn, nhưng cũng có người hiểu rõ tượng tần, không bằng ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi."

Lời nói của Thẩm Ngọc Diệu làm đáy lòng Thạch Thải Văn khẽ động.

Người khác không thể nào thay đổi quẫn cảnh trước mắt của Thạch Hiểu Hiểu, nhưng Thẩm Ngọc Diệu có thể nha! Nàng là công chúa được sủng ái nhất, nàng có thể làm rất nhiều chuyện đấy.

"Khó có được công chúa nguyện ý nghe chuyện trong nhà thần nữ, vậy thần nữ xin được cả gan nói tỉ mỉ, nếu công chúa cảm thấy không ổn, có thể bảo thần nữ dừng lại bất cứ lúc nào."

"Ta và ngươi tâm sự, tùy ý trò chuyện mà thôi, những chuyện nói tối nay, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không có người ngoài, có gì mà phải kiêng kị, ngươi cứ việc nói đi."

Thẩm Ngọc Diệu cho Thạch Thải Văn uống một liều thuốc an thần, Thạch Thải Văn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bắt đầu thấp giọng nói rõ ngọn nguồn.

Tân khoa Trạng nguyên họ Đinh, tên là Đinh Nguyên, nhân sĩ Tả Châu Cầm Xuyên, năm nay hai mươi lẻ ba, tuấn tú tài giỏi, được coi là một nhân tài trẻ tuổi.

Khiến người ta càng nói càng say sưa chính là, hắn chuyên tâm đọc thơ đọc sách nhiều năm, vẫn chưa có thê tử, trong nhà chỉ có lão phụ lão mẫu, còn có một đệ đệ còn rất nhỏ.

Có thể đọc sách nhiều năm như vậy, trong nhà Đinh Nguyên xem ra cũng có chút tiền tài dư dả, nhưng xui thay Tả Châu gặp một trận lũ lớn, nhấn chìm cả trăm mẫu ruộng nhà hắn, cả nhà phải tới kinh thành chật vật vượt qua một đoạn thời gian.

Năm ngoái Đinh Nguyên đang trên đường chạy nạn, từng có duyên gặp Thạch Hiểu Hiểu mấy lần.

Thậm chí Đinh Nguyên còn từng trợ giúp Thạch Hiểu Hiểu, xem như có ân cứu mạng.

Lúc đó Thạch Hiểu Hiểu được trung bộc của phụ thân hộ tống, một đường đi đến kinh thành, vừa vặn gặp được đoàn người tị nạn, vừa nhìn liền biết xuất thân không tệ, trên người còn mang theo lương thực, người lớn lên cũng đẹp, không ít dân tị nạn liền nổi lên tâm tư xấu xa.

Nếu không phải Đinh Nguyên báo trước cho Thạch Hiểu Hiểu, có thể Thạch Hiểu Hiểu đã chết giữa đường rồi.

Phần ân tình này Thạch Hiểu Hiểu vẫn ghi nhớ trong lòng, khi Thạch Bành Sinh tiết lộ muốn thu tân khoa Trạng Nguyên làm con rể, Thạch Hiểu Hiểu lén tìm Thạch Thải Văn, thổ lộ tiếng lòng.

Thạch Thải Văn đối với phu quân tương lai không có bất kỳ chờ mong gì, nghĩ nếu Thạch Hiểu Hiểu thích đối phương, vậy không bằng giúp người thành toàn, đến lúc đó bọn họ chàng có tình thiếp có ý, ngày tháng trôi qua cũng có thể thuận lòng một chút.

Vì thế nàng quay đầu nói chuyện này nói với Thạch Bành Sinh, Thạch Bành Sinh khác với đại đa số nam tử đầu óc cứng nhắc, ông dưỡng ra được một cô nương hào sảng như Thạch Thải Văn, có thể thấy được bản thân ông vẫn rất sáng suốt.

Ông cũng không có quát lớn Thạch Hiểu Hiểu, cho rằng đối phương âm thầm trao nhận, thậm chí còn rất cao hứng.

Đinh Nguyên có vài phần tài hoa, chỉ là xuất thân quá thấp, Thạch Bành Sinh chính là trụ cột trong giới nhà nghèo vượt khó, đương nhiên sẽ tình nguyện chiếu cố hậu bối, nếu có thể giải quyết vấn đề cấp bách của ông thì càng tốt, đây gọi là vẹn cả đôi đường.

Thạch Hiểu Hiểu cũng là một trong những vấn đề cấp bách của ông, nếu chọn người khác làm phu quân của Thạch Hiểu Hiểu, Thạch Bành Sinh lo lắng mình sẽ phụ lòng nhờ vả của đường huynh, chọn Đinh Nguyên, ông biết rõ cũng không tệ.

"Sự tình đến nước này, xem như tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ là bởi vì ta lớn hơn Hiểu Hiểu hai tháng, không có quy củ tỷ chưa gả, muội đã đi trước, cho nên kéo dài ngày đính hôn. Không ngờ chỉ có vài ngày như vậy, Đinh Nguyên, Đinh Nguyên tên khốn kiếp này, hắn liền nhờ người gửi lời, nói hắn không muốn cưới Hiểu Hiểu nữa."

"Rầm!" Thạch Thải Văn vỗ một cái thật mạnh lên bàn nhỏ, đĩa trái cây trên bàn cũng bị chấn động.

Nhưng những tiếng động này, hoàn toàn không thể so sánh với sự phẫn nộ trong lòng Thạch Thải Văn.

"Hắn không muốn cưới? Đối tượng bàn luận hôn sự lúc trước là ngươi, hắn liền nguyện ý, là đường muội ngươi thì lại không muốn, luyến tiếc đeo bám quyền quý đến vậy cơ à..." Thẩm Ngọc Diệu nhíu mày, Đại Trang ngàn chọn vạn tuyển mới tìm ra được một Trạng Nguyên, sao phẩm đức lại bại hoại như vậy.

Đại Trang xong đời rồi!

"Công chúa ngài nói rất đúng, hắn chính là muốn bám víu quyền quý, ta trực tiếp tới chất vấn hắn, hắn còn có mặt mũi nói với ta, là bởi vì trước kia hắn không biết tình ái là gì, lầm tưởng thương hại là ái mộ, mà nay hắn đã gặp được người mình thật lòng yêu thương, không muốn chậm trễ đường muội của ta."

Thạch Thải Văn nói tới đây, nắm chặt nắm đấm, nếu Đinh Nguyên ở trước mặt nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ cho hắn một cú đấm!

Lúc trước khi Đinh Nguyên đứng trước mặt nàng ấy, nàng ấy cũng làm như vậy!

Đúng vậy, vốn dĩ Thạch Thải Văn tới vì muốn xem xảy ra chuyện gì, kết quả tên Đinh Nguyên này mặt dày không biết xấu hổ, nàng ấy tức đến mức trực tiếp lên nắm đấm.

Mặc dù Đinh Nguyên là một nam tử trưởng thành, nhưng quanh năm ngồi trước bàn đọc sách, tố chất thân thể chỉ có thể nói là bình thường, mà Thạch Thải Văn thì khác, mặc dù nàng ấy luyện võ chẳng ra chiêu thức gì, nhưng tố chất thân thể rất tốt a, kiến thức luyện võ cơ bản nhiều năm như vậy, thực sự phát huy tác dụng trong cú đấm đó.

Cho nên Đinh Nguyên bị Thạch Thải Văn ấn mặt xuống đất, nếu không phải niệm tình lúc trước Đinh Nguyên có chút lòng tốt, đúng là đã cứu Thạch Hiểu Hiểu một mạng, Thạch Thải Văn thật sự muốn đánh chết Đinh Nguyên.

Những lời hắn nói là có ý gì? Chẳng lẽ Thạch gia bọn họ còn phải cảm tạ hắn, sớm ngày tỉnh ngộ, tránh sau khi thành thân lại vứt bỏ Thạch Hiểu Hiểu sao?

Nữ nhi Thạch gia nào dễ bắt nạt như vậy!

Bởi vì nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ rất khó nghe, Đinh Nguyên cũng không muốn để đám đồng liêu tương lai biết, hắn bị một nữ tử yếu đuối ấn mặt xuống đất đánh, còn không thể phản kháng được, cho nên sự tình bị hai nhà Thạch Đinh liên thủ đè xuống.

Mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, nhưng lúc trước chuyện liên hôn liên lụy đến nhiều người, ít nhiều cũng có vài lời đồn đãi truyền ra bên ngoài, huống hồ Thạch Thải Văn vẫn muốn biết, đến tột là nữ tử nào khiến Đinh Nguyên hoàn toàn tỉnh ngộ, chuyện này không thể dễ dàng chấm dứt triệt để như vậy được.

"Về sau, ta có thăm dò vài lần, nghe nói trước đó Đinh Nguyên tham gia một hội thơ, trong hội thơ kia, nữ nhi của bốn nhà Dương, Tề, Tần, Trịnh đều tham gia, Đinh Nguyên lại có duyên gặp mặt nữ nhi Dương gia."

Thạch Thải Văn vừa nghe, liền biết Đinh Nguyên thích Dương Khả Khanh.

"Sao ngươi có thể xác định chắc chắn là hắn thích Dương đại tiểu thư? Ngày đó hẳn là không chỉ có mình nàng ta tham gia." Thẩm Ngọc Diệu rất tò mò, Thạch Thải Văn chắc chắn như thế, chẳng lẽ là xuất phát từ trực giác của nữ nhân?

"Công chúa, nếu các cô nương khác của Dương gia đứng ở bên cạnh Dương Khả Khanh, ngài có thể nhìn thấy những người đó mặt mũi trông như thế nào sao?"

Đối mặt với câu hỏi này của Thạch Thải Văn, Thẩm Ngọc Diệu chần chờ.

Hồi tưởng lại khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Dương Khả Khanh, Thẩm Ngọc Diệu đúng là nhớ không ra những người khác trông như thế nào.

Cũng chỉ có Thạch Thải Văn tính tình giống như liệt hỏa thiêu đốt lòng người, có thể để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, ở trước mặt Dương Khả Khanh cũng không kém chút nào.

Thạch Thải Văn từ nhỏ cũng không quá bài xích Dương Khả Khanh, nàng ấy nhìn không quen Dương Khả Khanh luôn theo khuôn phép, mỗi ngày đều trưng ra bộ dáng cao ngạo không để nửa hạt cát nào vào mắt.

Mà Dương Khả Khanh thì cảm thấy nàng ấy suốt ngày hô to quát lớn, không giống quý nữ nhà cao cửa rộng, quả thực rất giống thôn nữ thô bỉ vô lễ.

Nhưng hai người mâu thuẫn thì mâu thuẫn, có một số việc cũng có chung quan điểm.

Tỷ như Dương Khả Khanh phải thừa nhận Thạch Thải Văn vừa nhìn qua liền không thể quên được, thông minh nhạy bén, thân thủ nhanh nhẹn. Thạch Thải Văn cũng phải thừa nhận Dương Khả Khanh xuất thân thế gia, thông kim bác cổ*, có một lớp túi da hoàn hảo khiến toàn thế nhân đều phải khen ngợi.

*Thông kim bác cổ có nghĩa là: Kiến thức uyên thâm, sâu rộng, hiểu biết nhiều cả việc đời xưa lẫn đời nay.*

Thạch Thải Văn cực kỳ chán ghét Đinh Nguyên: "Đinh Nguyên rõ ràng là thấy sắc nảy lòng tham, còn luôn miệng nói cái gì mà tình yêu đích thực, đúng là ghê tởm chết đi được."

Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu, nam nhân này quả thật là bị khuyết tật đạo đức, nhưng chuyện này hình như không có liên quan gì đến Dương Khả Khanh, gương mặt xinh đẹp không có lỗi.

Thạch Thải Văn cũng biết sự tình không liên quan tới Dương Khả Khanh, lúc ấy nói những lời kia, chỉ là đuổi lời không muốn thất thế mà thôi.

Cùng người khác cãi nhau, không nói khiến đối phương phải ăn đau, thì có khác gì không cãi nhau đâu?

Hơn nữa từ sau khi bị Đinh Nguyên cự tuyệt, Thạch Hiểu Hiểu buồn bã không vui, liên tục bức hỏi Thạch Thải Văn, đến tột cùng là ai đã khiến Đinh Nguyên di tình biệt luyến.

Thạch Thải Văn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói ra tên Dương Khả Khanh.

Ai ngờ Thạch Hiểu Hiểu lại giống như phát điên, cả ngày đều nghĩ muốn trả thù Dương Khả Khanh vung đao cướp tình yêu, không hề thấy nửa tia oán hận của nàng ta đối với Đinh Nguyên.

Thạch Thải Văn ở nhà bị làm phiền đến sặc, nghe nhiều, có đôi khi miệng nhanh hơn não, buộc miệng nói ra.

Thẩm Ngọc Diệu hiểu được nguyên nhân kết quả phía sau, trong lòng âm thầm thắp cho Dương Khả Khanh một ngọn nến, đây mới đúng là tai bay vạ gió.

Về phần biểu hiện của Thạch Hiểu Hiểu, Thẩm Ngọc Diệu đại khái có thể hiểu được, ở trong thế giới mà đến cả Thái Tử cũng là não yêu đương này, Thạch Hiểu Hiểu cũng là một bộ não yêu đương, có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Có khi Đinh Nguyên cũng là một bộ não yêu đương ấy chứ, biết rõ mình nghèo hèn, không thể trèo cao với tới quý nữ Dương gia, sẵn sàng đắc tội với Thạch Bành Sinh.

Vì Dương Khả Khanh mà thủ thân như ngọc.

Thẩm Ngọc Diệu nghĩ đến đây, rùng mình một cái, bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ tới mức run rẩy.

Cái này cũng không phải là hưng phấn quá độ rồi nói nhảm, Đinh Nguyên, mà thủ thân như ngọc á? Sau này có quyền có thế, chỉ sợ có thể sẽ là đệ nhất công tử si tình.

Nhưng lời tự thuật của Thạch Thải Văn có chút ý tứ, trong mẩu chuyện này, nàng ấy không hề đề cập tới chuyện liên quan đến hôn sự của mình.

Nếu không phải từ chỗ Vũ Tam biết được ca ca ruột đã đuổi tới Ngọc Độ trấn, Thẩm Ngọc Diệu thật đúng là không thể tưởng tượng được trên người Thạch Thải Văn còn có chuyện xưa.

"Nói đến cũng trùng hợp, hôm nay sau khi ăn tối, thần nữ nhận được thư Hiểu Hiểu gửi tới, ngày mai muội ấy sẽ ra khỏi thành tìm thần nữ, nói là muốn đến hội đèn ở Ngọc Độ trấn giải sầu. Công chúa, thần nữ còn chưa trả lời, ngài xem có thể dẫn theo Hiểu Hiểu hay không?"

Nếu chỉ có Thạch Thải Văn ở Ngọc Độ trấn, nàng ấy đương nhiên sẽ đồng ý cho vị đường muội này tới đây, nhưng bây giờ thì khác, nhiệm vụ của Thạch Thải Văn là du ngoạn cùng công chúa, trước hết phải hỏi ý kiến Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu: "Thêm một người mà thôi, chuyện này cũng không sao cả, nhưng ta nghe nói Dương đại cô nương còn chưa rời khỏi Ngọc Độ trấn, ngươi chắc chắn đường muội ngươi tới đây với mục đích chân chính là giải sầu chứ?"

Không phải muốn tới đây xuống tay với Dương Khả Khanh đâu ha?

Lúc trước vừa mới đánh một trận. Nếu Thạch Hiểu Hiểu lại tới xen vào, vậy chuyện này rất có thể sẽ bị đem ra trước mặt phụ huynh.

Nếu phụ mẫu không biết, thì các tiểu bối có làm ầm ĩ thế nào cũng đều được phân vào loại đùa giỡn, nếu phụ mẫu biết chuyện, vậy thì sự tình liền không còn đơn giản nữa.

Ở đây nói "biết" không phải ý là hiểu biết, mà để cho người ngoài thấy, họ đã biết.

Thạch Thải Văn không nghĩ nhiều, nàng ấy vẫn cảm thấy Thạch Hiểu Hiểu là người có tà tâm nhưng không có tặc tâm, hơn nữa Dương Khả Khanh là thủ đoạn gì? Có thể bị Thạch Hiểu Hiểu tính kế được sao?

Dương Khả Khanh thân là Dương gia đại cô nương, thủ đoạn cũng nhiều vô kể, những tâm tư nhỏ này của Thạch Hiểu Hiểu, thả trước mặt Dương Khả Khanh, chẳng là cái muỗi gì.

Thẩm Ngọc Diệu thấy Thạch Thải Văn có lòng tin với Dương Khả Khanh như thế, đột nhiên có chút tò mò.

Đôi oan gia này, ở một mức độ nào đó mà nói, là người hiểu rõ đối phương nhất a.

"Gần đây trong tay ta mới có được một thứ gọi là sa bàn*, nghĩ chờ đến tiết Trùng Dương, sẽ dâng tặng Phụ hoàng, nhưng sa bàn kia vẫn chưa hoàn thiện, ngày mai Nhị tiểu thư có thể giúp ta hoàn thiện được không?"

*Sa bàn (hoặc mô hình theo tỷ lệ, tiếng Anh: Physical model) là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... *

Thẩm Ngọc Diệu rất muốn nhìn xem, Thạch Thải Văn đến tột cùng là có bao nhiêu phần bản lĩnh.

Thứ nàng muốn cũng không phải là bản lĩnh trạch đấu cung đấu, mà là chính đấu và quân đấu. (chính - chính trị, quân- quân sự)

Tuy rằng dùng sa bàn đấu cớ, có chút hiềm nghi lý thuyết xuông, nhưng dùng làm trò chơi, cũng có thể thăm dò người khác rõ ràng chi tiết.

Thạch Thải Văn làm việc ngông cuồng, nhưng rất có chừng mực, nàng ấy biết mình tự tay ấn Đinh Nguyên xuống đất đánh có thể không tổn hao chút nào, cũng biết không thể thật sự đánh chết Đinh Nguyên, vì làm thế sẽ rước phải phiền toái.

"Có thể được công chúa tin tưởng, thần nữ tất sẽ dốc hết toàn lực, giúp công chúa một tay." Thạch Thải Văn nghiêm túc nói, đáy mắt đều là ý cười.

Thẩm Ngọc Diệu thấy vậy, cũng khẽ cười, quét sạch cảm xúc khó chịu vừa mới xuất hiện.

Hai người cụng ly, uống rượu, ăn đồ ăn vặt, tán gẫu, bất tri bất giác liền đã khuya.

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Ngọc Diệu tỉnh lại, phát hiện mình nghiêng ngả ngã xuống giường nhỏ, đầu có chút choáng váng.

Nàng đưa tay muốn xoa một cái, tay chạm vào một nắm thịt.

Mở mắt ra nhìn, tay nàng đang đặt trên mặt Thạch Thải Văn.

Hai người nằm vắt vẻo trên chiếc giường nhỏ, tư thế rất không duyên dáng.

Đầu óc Thẩm Ngọc Diệu vốn có chút mơ hồ trong nháy mắt liền thanh tỉnh, nàng đứng lên lắc lắc đầu, nghĩ hôm nay hình như phải gặp ca ca ruột.

Đừng nói là muộn rồi nha!

Nàng vội vàng đẩy cửa sổ ra, từ khe cửa nhìn ra ngoài, mặt trời vừa lên, vẫn còn sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play