Hoàng thái hậu hỏi rất nhiều chuyện khi Thẩm Ngọc Diệu ở trong cung, chủ đề xoay quanh một ngày tiểu cô nương ăn uống ngủ nghỉ như thế nào, còn một vài chuyện náo nhiệt nữa.

Thẩm Ngọc Diệu liền chọn một ít chuyện thú vị thường ngày khi nguyên chủ chơi đùa để kể, Hoàng thái hậu cười không ngớt, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của bà

Thanh Trân nghe hoàng thái hậu cười, thở phào nhẹ nhõm, lúc trước chuyện của Thái tử truyền đến Thiên Âm Quan, Hoàng thái hậu đã tức giận ném vỡ vài chén trà, cả ngày mặt mũi âm trầm.

Hôm qua nghe nói Hoàng đế đón cung nữ Đông cung kia trở về cung, còn phong làm Thái tử Lương Viện, lại càng tức giận luôn miệng mắng Hoàng đế hồ đồ, những lời này lọt vào tai Thanh Trân kiên quyết sẽ không nói một chữ nào với người khác.

Nhưng Hoàng thái hậu tức giận, chán ăn, Thanh Trân nhìn thấy những tình trạng này, trong lòng nóng nảy, bởi vậy vừa nghe nói Thất công chúa muốn đến Thiên Âm Quan chơi, bà liền trực tiếp ra cửa đón người.

Chỉ hy vọng Thất công chúa đến, có thể khiến Hoàng thái hậu cười một tiếng, quả thật, vừa nhìn thấy Thất công chúa, Thái hậu liền vui vẻ.

Thanh Trân đi theo thái hậu ba bốn mươi năm, tình cảm với Thái hậu không tầm thường, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Ngọc Diệu xưng hô cô cô, tuy là cung nhân, nhưng ngay cả Hoàng đế cũng kính trọng bà.

Bà nghiêng người, hỏi thiếu nữ cùng đứng bên cạnh: "Không biết Lần này Thất công chúa xuất cung, sẽ ở Thiên Âm Quan bao lâu, riêng lão nô thì hy vọng Thất công chúa có thể ở lại đến ngày lễ rồi mới đi."

Cửu Cửu Trùng Dương*, tuy rằng còn hơn nửa tháng, nhưng hoàn toàn có thể lôi ra nói.

*Tết Trùng Cửu (重九), cũng gọi là tết Trùng Dương (chữ Hán: 重九, tiếng Trung: 重阳 <重陽> (Trùng Dương)/ Chóng yáng) theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.*

Lan Hương cẩn thận rũ mắt, cúi đầu trả lời: "Hồi ma ma, lần này công chúa xuất cung vẫn chưa định ngày nào hồi cung, công chúa là người hiếu thuận nhất, lần xuất cung này, có lẽ sẽ ở lại cùng Thái hậu nương nương hưởng lễ."

Thanh Trân gật gật đầu, nhìn Lan Hương: "Cung nhân trước kia Thất công chúa thường mang theo đâu."

Thẩm Ngọc Diệu lần này xuất cung, bên người tổng cộng mang theo bốn đại cung nữ, nguyên chủ tín nhiệm Mai Hương nhất, trước kia khi đi dạo trong cung, thích dẫn theo một mình cung nữ Mai Hương ra ngoài, Thanh Trân đã quen với Mai Hương, chợt nhìn thấy người mới, liền thuận miệng hỏi một câu.

Lan Hương lắc đầu: "Tâm tư công chúa quý nhân, nô tỳ không dám tự suy đoán."

Thanh Trân nghe vậy, ngược lại phải đánh giá cao tiểu cung nữ trước mắt này một cái.

Lúc trước Mai Hương kia làm việc cẩn trọng ổn thỏa, nhưng đáy mắt không sạch sẽ, nói chuyện làm việc theo tính cách Thẩm Ngọc Diệu, tương đối ngông cuồng, hoàn toàn bất đồng với Lan Hương thành thật cẩn thận.

Ngược lại không thể nói ai mạnh hơn ai, phải xem công chúa làm chủ tử thích người nào hơn.

Nhưng luận tính tình, Thanh Trân cảm thấy Lan Hương trước mắt so với Mai Hương thích hợp đi theo bên cạnh công chúa hơn, Thất công chúa ngây thơ hồn nhiên, đang cần một người cẩn thận ngày thường quan tâm nhiều hơn một chút.

Lúc Thẩm Ngọc Diệu từ trong viện đi ra, liền nhìn thấy Thanh Trân và Lan Hương hình như đang nói chuyện rất vui vẻ, ngươi một câu ta một câu rất náo nhiệt.

Đến gần mới biết, là Thanh Trân đang truyền thụ kinh nghiệm cho Lan Hương, nói nếu lúc hầu hạ quý nhân gặp phải chuyện bất ngờ, thì phải xử lý như thế nào.

"Lan Hương, ngươi đúng là được tạo hóa ưu đãi, có thể khiến Thanh Trân cô cô tự mình dạy ngươi." Thẩm Ngọc Diệu đi tới cười nói, thuận thế đề nghị: "Ta thấy Dư Liễu cả ngày đi theo bên cạnh Phụ hoàng, thu nhận không ít nghĩa tử, địa vị của Thanh Trân cô cô cao hơn Dư Liễu, bên người lại không có tiểu bối hầu hạ, Lan Hương thành thật đáng tin cậy, trung thành đáng khen, không bằng Thanh Trân cô cô thu nàng làm nghĩa nữ đi."

"Sao có thể được, lão nô đã lớn tuổi rồi, sao còn có thể làm nghĩa mẫu của cung nhân trẻ tuổi này chứ.'' Thanh Trân nghe vậy nhăn mặt, năm nay bà cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, tuổi này làm tằng tổ mẫu của Lan Hương cũng được ấy chứ.

Thời này người ta thành thân rất sớm, dân gian có rất nhiều người mới hơn ba mươi tuổi đã làm bà nội rồi.

Lan Hương vốn có hơi cảm động, nghe vậy lại cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Ngọc Diệu không sợ loại xấu hổ bị người cự tuyệt này, muốn làm thành chuyện, phải mặt dày, da mặt quá mỏng, vậy thì còn làm được trò trống gì nữa.

"Cô cô nói gì vậy, nếu năm đó cô cô xuất cung lập gia đình, hài tử cũng chỉ lớn hơn Lan Hương mười tuổi, cứ coi như là sinh tiểu khuê nữ đi, không phải cũng rất tốt sao, năm đó Lan Hương bị cha mẹ bán vào cung, nàng không có duyên phận với cha mẹ, nếu có thể gặp được nghĩa mẫu đối đãi tốt với nàng, sau này vô luận là xuất cung lập gia đình, hay là ở lại trong cung, đều có thân nhân làm chỗ dựa.''

Thẩm Ngọc Diệu nói một hồi, ánh mắt Lan Hương chua xót, nàng không ngờ công chúa ngày thường cao cao tại thượng, lại nhớ rõ thân thế của một cung nữ như nàng, hơn nữa còn vì nàng mà gắn kết tình cảm.

Công chúa đối xử tốt với nàng như vậy, nếu việc này có thể thành công, nàng

nhất định sẽ vì công chúa xung phong ra trận, trong lòng Lan Hương âm thầm thề, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thanh Trân.

Thanh Trân là đại cung nữ bên cạnh Thái hậu, địa vị không giống những người khác, bà đồng hành cùng Thái hậu đi qua thâm cung tịch mịch hơn hai mươi năm, trong hồi ức thống khổ kia, bà và Thái hậu nâng đỡ lẫn nhau, tình cảm rất sâu đậm.

Nếu có thể được Thanh Trân coi trọng, Thái hậu cũng sẽ nhớ rõ.

Thanh Trân càng nóng lòng, ai mà không hâm mộ duyên phận con cái, nếu có thể có hài tử ở dưới gối tận hiếu, suốt quãng đời còn lại, đều sẽ có chút hy vọng.

Thấy thần sắc hai người đều khẽ lung lay, Thẩm Ngọc Diệu càng thêm hăng hái: "Hơn nữa Thanh Trân cô cô, kỳ thật ta làm như vậy cũng là có tư tâm, thân là công chúa, xuất cung không dễ dàng, Hoàng tổ mẫu đối đãi với ta tốt như vậy, ta lại không thể thời thời khắc khắc làm bạn với Hoàng tổ mẫu. Hôm nay vừa gặp, thấy Hoàng tổ mẫu gầy đi rất nhiều. Nếu Thanh Trân cô cô có thể thân thiết với Lan Hương, ngày sau có thể viết thư qua lại với Lan Hương, tiện thể nói với ta một câu về tâm tình của Hoàng tổ mẫu, có dùng bữa đúng giờ hay không, vậy thì quá tốt rồi."

Thanh Trân còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra chỉ là chút lòng hiếu thảo đáng kính.

"Thất công chúa quả là một diệu nhân, chả trách trong chư vị hoàng tử công chúa Thái hậu nương nương lại yêu thương Thất công chúa hơn, phần hiếu tâm này của Thất công chúa thật khó có được. Lão nô nào dám tiện thể nói chuyện với công chúa, lẽ ra mỗi ngày đều phải viết thư cho Công chúa mới phải. Chỉ là việc này còn phải được Thái hậu nương nương đồng ý."

Tuy rằng nội dung chỉ là tâm tình Hoàng thái hậu thế nào, ăn cơm có ngon miệng hay không, nhưng vẫn liên quan đến việc rình mò hành tung hoàng thất, thân phận Hoàng thái hậu chẳng kém bao nhiêu so với Hoàng đế, đây là điều cấm kỵ.

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu là công chúa, Hoàng thái hậu lại yêu thương nàng, cho dù biết chuyện này, cũng không ai truy cứu.

Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn không lo lắng Thanh Trân sẽ hỏi Hoàng thái hậu, chỉ cười gật đầu, lại hỏi Thanh Trân có nguyện ý nhận Lan Hương làm nghĩa nữ hay không. Thanh Trân lần này gật đầu, Lan Hương vui mừng khôn xiết quỳ xuống, lúc này dập đầu trước Thanh Trân ba cái, đổi giọng gọi A Mẫu.

Thanh Trân còn tưởng rằng Lan Hương sẽ gọi bà là nghĩa mẫu, không ngờ lại là một tiếng A Mẫu, người càng lớn tuổi càng dễ rơi lệ, lúc này bà liền rơi nước mắt.

Cảm giác tiếc nuối của năm mươi năm đầu tiên, khi nửa người này rơi vào đất vàng đã viên mãn.

Thẩm Ngọc Diệu hào phóng cho Lan Hương nghỉ hai ngày, để hai người chính thức trải qua lễ nhận thân, còn để Lan Hương ở lại nói chuyện với Thanh Trân, Thanh Trân thu nghĩa nữ nhất định là muốn Thái hậu nhìn qua, hai ngày nay Lan Hương giả cũng phải làm không ít việc.

Quay đầu Thẩm Ngọc Diệu dẫn theo những hộ vệ khác rời đi.

Không sai, bên cạnh nàng không có đại cung nữ đi theo, nhưng còn có một đám hộ vệ, không sợ phải trở về một mình.

Chỉ là lúc nàng đi ra ngoài bên người còn có cung nữ, lúc trở về chỉ còn lại một mình, khó tránh khỏi có vẻ đơn độc, Tần Thục Quân ở phòng khách chờ Thẩm Ngọc Diệu, nhìn Thẩm Ngọc Diệu trở về, câu đầu tiên liền hỏi nàng, cung nữ bên cạnh đi đâu mất rồi.

"Những hộ vệ kia rất cẩu thả, làm sao so sánh được với các cung nhân biết hầu hạ được, bên ngoài có rất nhiều bất tiện, Ngọc Dương cũng không nên tùy hứng dẫn theo một cung nữ đi khắp nơi như ở trong cung." Tần Thục Quân nói xong, nhìn vị trí trống rỗng phía sau Thẩm Ngọc Diệu, nhíu nhíu mày: "Càng không thể ngay cả một cung nữ cũng không mang theo được."

"Hoàng tẩu yên tâm đi, trong lòng muội muội hiểu rõ mà." Thẩm Ngọc Diệu cam đoan một câu, nàng không nói với Tần Thục Quân Lan Hương đi đâu, mà chỉ nói tới chuyện thi mã cầu: "Muội sẽ nói một tin tốt khiến Hoàng tẩu cao hứng, vừa rồi Hoàng tổ mẫu nói, chúng ta có thể chơi mã cầu ở dưới chân núi, sẽ không làm phiền đến người, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến các đạo trưởng thanh tĩnh."

Tần Thục Quân không ngờ Thẩm Ngọc Diệu đi ra ngoài một chuyến, đã xử lý xong chuyện mà ở trong mắt nàng ấy là một chuyện rất phiền toái.

Nàng ấy ngẩn người, những ngày tự do tự tại ngồi trên lưng ngựa xa xôi tựa như từ kiếp trước.

Bên tai vẫn còn tiếng Thẩm Ngọc Diệu đang nói chuyện.

"Nghe một vị đạo trưởng nói, dưới chân núi còn có một trấn nhỏ. Trung thu vừa mới qua, bên kia có lễ hội lồng đèn chưa kết thúc, Hoàng tẩu, hay là đêm nay chúng ta đến thị trấn dưới núi dạo chơi đi, vừa chờ bằng hữu của Hoàng tẩu, vừa ngắm nhìn phong cảnh thị trấn nhỏ, thế nào?"

Nếu không đợi được người, thì cứ nghỉ ngơi một đêm ở khách điếm trong trấn nhỏ, tiện thể đi xem lễ hội đèn lồng.

Thẩm Ngọc Diệu vỗ tay cho sự sắp xếp hoàn mỹ của mình, nàng quả là một tiểu thiên tài du lịch.

Tần Thục Quân hoàn toàn không thể hiểu nổi, nàng chỉ ngẩn người một xíu, sao ngay cả lịch trình mấy ngày tiếp theo cũng được Thẩm Ngọc Diệu lên lịch sắp xếp xong hết rồi vậy.

Nếu như mấy ngày đều phải chơi đùa ở mấy khu xung quanh, có phải nàng sẽ không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện ở Đông cung không?



Khi Thẩm Ngọc Diệu bẻ ngón tay nói về lịch trình mình sắp xếp, Tần Thục Quân đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngọc Dương, muội muốn ở chỗ này bao lâu vậy?"

Thẩm Ngọc Diệu trầm ngâm một lát: "Ta cảm thấy kiểu gì cũng phải đến Tết Trùng Dương. Tết Trùng Dương sắp tới rồi, đến lúc đó Phụ hoàng Mẫu hậu và các huynh đệ tỷ muội, đều phải tới ăn tết với Hoàng tổ mẫu, sau tết chúng ta cũng cùng trở về không phải là rất tốt sao, tránh cho lại phải chạy thêm một chuyến."

Tần Thục Quân sửng sốt, hôm nay ngày 18 tháng 8, cách ngày 9 tháng 9, tới hai mươi ngày lận đó.

"Hoàng tẩu?" Thẩm Ngọc Diệu khẽ gọi một tiếng: "Sao Hoàng tẩu lại ngẩn người ra vậy? Là thời gian hơi ngắn sao? Ta biết chỉ được ra ngoài chơi có nửa tháng thì hơi ít, cũng may Thiên Âm Quan cách kinh thành không xa, lần này phải chơi cho đã, lần sau vẫn có thể trở lại mà. Ta nghĩ, chờ đến năm mới chúng ta vẫn có thể tới đây, tới đây đón Hoàng tổ mẫu hồi cung ăn tết."

Thẩm Ngọc Diệu vừa mới đến, thậm chí còn đã bắt đầu lên kế hoạch cho lần đến tiếp theo.

Tần Thục Quân nhìn Thẩm Ngọc Diệu hưng trí bừng bừng như vậy, trong lòng đột nhiên cũng thấy vui, trong ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Ngọc Diệu, nàng ấy cong miệng cười, cười cực kỳ sáng lạn, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.

"Không, không ngắn chút nào, đủ dài rồi. Ngọc Dương, cám ơn muội. Nhưng Hoàng tổ mẫu không thích ta, lần sau muội tự mình đến, miễn cho mới năm mới Hoàng tổ mẫu đã không vui.''

Hai mươi ngày này, là chuỗi ngày tốt đẹp đến nỗi mà nàng ấy không dám tưởng tượng.

Tần Thục Quân thật sự không tham lam chút nào.

Giờ phút này, Thẩm Ngọc Diệu mới có thể nhìn thấy một tia sức sống thuộc về người trẻ tuổi trên người nàng ấy.

Thẩm Ngọc Diệu hài lòng, cái này mới đúng là lúc nữ hài cười rộ lên mới là lúc nàng đẹp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play