Sau khi ra khỏi Đông Cung, Thẩm Ngọc Diệu trực tiếp trở về Vĩnh Khang Điện tìm mẹ ruột.

Hôm nay Khúc Yên Nguyệt không muốn nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu cho lắm, vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu, bà liền nhớ tới ngày hôm qua mình đang ngủ rất ngon, thì bị nữ nhi đánh thức, kể từ đó hai mắt mở to gần như cả đêm.

Nhưng đây là con gái ruột của bà, bà sẽ không ghi thù con gái ruột của mình, vì thế đành miễn cưỡng để khuê nữ vào cửa, cho lui trái phải, lôi kéo khuê nữ hỏi tình huống Đông Cung.

"Mẫu phi, nếu tình huống hiện tại của Đông Cung nguy cấp, chúng ta sao có thể còn xem trò cười của bọn họ được nữa, cũng chẳng có gì để nói, Đại Hoàng huynh bị cấm túc, vẫn cứ xuân phong đầy mặt như trước, mà Tần Lương Đệ thì thần sắc ảm đạm, buồn bực không vui."

Thẩm Ngọc Diệu vừa nói không có gì để nói, ngay sau đó liền tiết lộ toàn bộ tình hình của Thẩm Trạc Tông và Tần Thục Quân không sót một chữ.

Khúc Yên Nguyệt nghe xong, có vẻ hứng thú gật gật đầu: "Con có đi thăm vị ả Thái tử Lương Viện kia hay không?"

"Không có, con không thích nàng ta." Càng không thích Thái tử.

Thẩm Ngọc Diệu có thể tưởng tượng ra nếu nàng đi gặp Khởi La sẽ mang đến cho Tần Thục Quân bao nhiêu áp lực, về sau sao còn có thể vui vẻ chơi đùa với Tần Thục Quân được nữa.

"Tính tình trẻ con, làm gì đến phiên con được nói có thích hay không, chỉ cần Thái tử thích là đủ rồi." Khúc Yên Nguyệt quả thật lời lẽ thẳng thắn, lời như vậy mà cũng có thể nói với Thẩm Ngọc Diệu.

Ở Hoàng cung quy củ nghiêm khắc này, tính cách của Khúc Yên Nguyệt có vẻ không hợp lắm, rơi vào trong mắt một vài người tính tình cổ hủ thì tính tình Khúc Yên Nguyệt rất cần phải "chỉnh đốn."

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy bộ dáng hiện tại của Khúc Yên Nguyệt rất tốt, nàng thích mẫu thân như vậy, không thích người gò bó theo khuôn phép.

Trên đời này quy củ có nhiều như vậy, nếu mỗi người đều tuân theo khuôn phép, chẳng phải là rất nhàm chán sao.

"Mẫu phi nói phải. Mẫu phi, hôm nay nữ nhi có nói với Tần Lương Đệ nói vài câu, cảm thấy tâm tình nàng ấy rất tệ, lần này Đông Cung bị cấm túc, phụ hoàng chỉ điểm danh Đại Hoàng huynh, Tần Lương Đệ có phải vẫn có thể đi ra hay không a!"

Trầm Ngọc Diệu vừa dứt lời, liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy cảnh giác của Khúc Yên Nguyệt.

Khúc Yên Nguyệt hoài nghi khuê nữ của bà lại muốn gây chuyện gì đó, hơn nữa còn nắm giữ chứng cứ.

"Con thành thành thật thật ở lại Vĩnh Khang Điện cho ta, không phải nói muốn luyện võ sao chờ mẫu phi hai ngày, mẫu phi bảo ngoại công con tìm mấy nữ giáo có bản lĩnh huấn luyện tiến cung, tuyển chọn nghiêm khắc, đến lúc đó con đừng có mà giở trò lật lọng bỏ cuộc."

Khúc Yên Nguyệt muốn chuyển đề tài.

"Thật ạ? Đa tạ mẫu phi! Phải là người am hiểu thuật cưỡi ngựa, con muốn học cưỡi ngựa! Tốt nhất là phải chọn người bắn tên chuyên nghiệp, người bắn đẹp nhất!"

"Được được được, con muốn cái gì cũng được." Chỉ cần khuê nữ của bà vui vẻ thành thành thật thật ở yên một chỗ, Khúc Yên Nguyệt tỏ vẻ muốn người nào bà cũng có thể tìm được lôi vào cung.

"Mẫu phi thật tốt!" Thẩm Ngọc Diệu tiến lên ôm lấy Khúc Yên Nguyệt, hôn một cái lên má Khúc Yên Nguyệt.

Động tác biểu đạt vui sướng của nàng quá mức thân mật, Khúc Yên Nguyệt ngây ngẩn cả người trong chốc lát. Trước kia Thẩm Ngọc Diệu chưa bao giờ thân cận với bà như vậy.

Nhiều nhất chỉ là cùng tụ lại một chỗ, nhưng sẽ không hôn bà.

Có đôi khi Khúc Yên Nguyệt sẽ nghĩ, hài tử sẽ hôn mẫu thân, nếu Thẩm Ngọc Diệu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà, giữa hai người hẳn là sẽ không có bức tường vô hình kia.

Hiện tại hành động này của Thẩm Ngọc Diệu, tựa hồ ngay lập tức phá vỡ bức tường đó.

Trên mặt Khúc Yên Nguyệt nhanh chóng nhuộm hồng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng cười ra tiếng, che hai má, bà cười mắng Thẩm Ngọc Diệu: "Có công chúa nhà ai giống như con không, lăn lộn chẳng khác gì khỉ."

"Hắc hắc, nào có công chúa nhà ai giống con, yêu mẫu phi như vậy chứ. Mẫu phi, nữ nhi có một thỉnh cầu nho nhỏ."

Lúc Thẩm Ngọc Diệu muốn dỗ dành người khác, rất hiếm khi không thành công, cái miệng ngọt ngào khuôn mặt xinh đẹp, ai có cưỡng lại lớp vỏ đường bọc ngào đạn pháo này của nàng chứ?

Dù sao Khúc Yên Nguyệt cũng không cưỡng lại nổi, Quý phi vừa rồi còn âm thầm cảnh giác, giờ phút này hoàn toàn bị nữ nhi dỗ dành không rõ đông tây năm bắc: "Xét thấy hôm nay con rất ngoan ngoãn, nói đi, là muốn Minh Châu Đông Hải, hay là muốn Ngọc Quý Tây Sơn!"

"Đều không cần, nữ nhi chỉ là muốn ra ngoài chơi một chút thôi, không đi xa xa đâu, đến Thiên Âm Tự xem một chút, dẫn theo Tần Lương Đệ."

Khúc Yên Nguyệt nghe được nàng muốn ra ngoài, liền nhíu mày, nghe được câu cuối cùng, càng muốn lắc đầu.

"Mẫu phi, người đáp ứng con đi." Thẩm Ngọc Diệu vội vàng dùng đôi mắt to tròn của mình, đáng thương nhìn Khúc Yên Nguyệt.

Khúc Yên Nguyệt bị nhìn cho mềm lòng, đầu óc nóng lên, liền gật đầu.

Chờ bà bưng một chén canh gà đứng trước Tử Vi Cung, trong lòng chỉ còn lại hối hận.

Người khác hãm hại cha, còn Thẩm Ngọc Diệu thì lừa mẹ, sao bà lại sinh ra một nữ nhi không chịu nghe lời như vậy chứ.

Khúc Yên Nguyệt một bên oán giận Thẩm Ngọc Diệu không đủ chu đáo, một bên lại cảm thấy cao hứng. Thẩm Ngọc Diệu trước kia tính tình điêu ngoa, có chuyện gì cũng sẽ không bao giờ cẩn thận thương nghị với bà, loại chuyện xuất cung này, phỏng chừng đã sớm trực tiếp chạy đến trước mặt Hoàng đế nói rồi.

Đứa trẻ này rất hiếm khi làm nũng với bà.

Chỉ vì hành động làm nũng hiếm có này, Khúc Yên Nguyệt nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng phải hoàn thành nguyện vọng của nữ nhi.

Thẩm Sùng nghe Dư Liễu nói Khúc quý phi đến đưa canh gà, liền biết đây là có cầu mà đến, trước khi Khúc Yên Nguyệt tiến vào, trong đầu ông suy nghĩ không ít chuyện.

Cuối cùng phát hiện gần đây trên triều đình hình như không có đại sự gì cần ông phải mở miệng, ngược lại chuyện trong hậu cung lại tương đối nhiều, nhưng thái tử gây ra phiền toái thì liên quan gì đến Khúc Quý phi?

Nghĩ không ra vì sao Khúc Yên Nguyệt lại đến, sau khi Thẩm Sùng nhìn thấy Khúc Yên Nguyệt, trực tiếp hỏi.

Khúc Yên Nguyệt ôn nhu cười nói: "Thần thiếp không thể quan tâm phu quân mấy ngày gần đây lo lắng quốc sự, thân thể mệt nhọc, đặc biệt đến thăm sao?"

Đầu bếp trong phòng bếp ở Vĩnh Khang điện có tay nghề cực tốt, Khúc Yên Nguyệt còn chưa mở nắp ra, đã có thể ngửi được mùi thơm của canh gà.

Thẩm Sùng thật đúng là có chút đói bụng, ông nhìn Dư Liễu, Dư Liễu tiến lên phối hợp với một tiểu thái giám khác thử độc.

"Nếu là những người khác đến đây, trẫm liền tin bọn họ thật tâm thật ý quan tâm trẫm, nàng thì..."

Trầm Sùng cười lắc đầu, hiển nhiên là không tin.

Thái độ của ông rất thân mật, cho dù là đối mặt với Hoàng hậu, cũng chưa từng có kiên nhẫn như thế, nếu những người khác đến tặng đồ, phân vị cao một chút, Thẩm Sùng sẽ cho chút mặt mũi nhận đồ, phân vị thấp, Thẩm Sùng sẽ trực tiếp để Dư Liễu khuyên người quay về.

Chỉ có Khúc Yên Nguyệt, có thể trực tiếp mang đồ tiến vào, gặp mặt trực tiếp nói với Thẩm Sùng mấy câu.

"Thần thiếp cũng chỉ quan tâm bệ hạ mà thôi, bệ hạ chớ có vu khống thần thiếp." Khúc Yên Nguyệt nói đùa với Thẩm Sùng hai câu, liền nói đến chính sự: "Nhưng hôm nay thần thiếp tới, đúng là có một chuyện muốn cầu bệ hạ."

Cháy nhà mới ra mặt chuột, Thẩm Sùng ngược lại cảm thấy trong lòng rất vững vàng, tâm trạng ông rất tốt nhận lấy canh Dư Liễu bưng tới, cúi đầu thưởng thức một ngụm.

Mỹ thực làm cho tâm tình người ta thoải mái, Thẩm Sùng gật gật đầu: "Có gì cứ nói, nếu không quá phận, trẫm có thể cho phép."

"Là Tiểu Thất của chúng ta, con bé muốn đi du ngoạn một phen, không đi xa, chỉ tới Thiên Âm Tự nơi Thái hậu nghỉ ngơi mà thôi."

Thẩm Sùng còn tưởng rằng là chuyện gì cơ.

Mặc dù gần đây bên ngoài xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng vẫn không đến mức khiến một công chúa không dám ra khỏi cung du ngoạn.

Thẩm Sùng trực tiếp gật đầu: "Có thể, phải mang theo đủ cấm vệ, chỉ cho phép đi lại ở Thiên Âm Tự, chớ đi lung tung, kẻo tạo cơ hội cho đạo tặc."

Nghe được hai chữ "đạo tặc", sắc mặt Khúc Yên Nguyệt hơi đen, ngoài cung còn có đạo tặc, nữ nhi khiến người ta không thể yên lòng này, vậy mà còn dám ra ngoài chơi.

Thấy biểu tình kia của Khúc Yên Nguyệt, Thẩm Sùng liền biết đối phương phỏng chừng là bị Thẩm Ngọc Diệu nài nỉ không từ chối được, mới mở miệng.

"Ha ha ha, ái phi cũng có ngày hôm nay cơ đấy." Trước kia Thẩm Sùng đều theo sát mọi hành động của Thẩm Ngọc Diệu, Khúc Yên Nguyệt luôn công khai âm thầm oán giận ông quá sủng ái nữ nhi, nhìn xem hôm nay đến tột cùng là ai mới là người sủng ái nữ nhi quá mức đây?

Khúc Yên Nguyệt xấu hổ vì bị Thẩm Sùng chê cười, bà cho rằng Thẩm Sùng chỉ cười hai tiếng coi như xong, ai biết trầm Sùng càng cười càng lớn, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ buồn cười trên đời này.

Vẻ mặt Khúc Yên Nguyệt mỉm cười càng ngày càng lạnh, cuối cùng gần như là mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Thẩm Sùng, thừa dịp Trầm Sùng thở hổn hển, bà sâu kín hỏi: "Bệ hạ cười xong rồi à."

Thẩm Sùng có hơi ngượng ngùng, tình cảm hơn hai mươi năm của ông và Khúc Yên Nguyệt, không tầm thường, lúc ở chung rất tùy ý, ông cũng không bày ra dáng vẻ Hoàng đế, giống như một phu quân nhà người bình thường, cầu xin phu nhân tha thứ: "Ái phi đừng tức giận, trẫm không cười nữa là được chứ gì."

"Ngọc Dương thật sự rất giống thần thiếp, cho nên mới thích chạy ra ngoài cung, con bé cũng giống thần thiếp, thích kết giao bằng hữu, bảo con bé một mình ra ngoài thật sự rất cô đơn, nhưng các công chúa khác không phải có việc, thì chính là tuổi còn nhỏ, không thích hợp ra ngoài với con bé. Bệ hạ, không bằng bảo Tần Lương Đệ đi cùng Ngọc Dương đi, chắc hẳn Thái hậu cũng rất nhớ Tần Lương Đệ."

Tần Thục Quân khi còn bé thường xuyên vào cung dạo chơi, Thái hậu và Tần Thục Quân còn có quan hệ thân thích, tuy rằng tương đối xa, nhưng Thái hậu quả thật đối xử với Tần Thục Quân rất tốt.

Thẩm Sùng không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu, ông còn không đến mức bởi vì chút chuyện của Thái tử mà giận chó đánh mèo con dâu.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy Tần Thục Quân trên xe ngựa xuất cung.

Đối phương hiếm thấy không mặc cung trang, mà là mặc một thân quần áo nữ tử phú quý nhà bình thường mặc, lấy màu xanh làm chủ, phối thêm chút màu đỏ tím, mặc trên người nàng toát ra phong thái điềm tĩnh tao nhã, mỹ lệ đoan trang.

Chỉ là nhìn có vẻ già dặn hơn một chút, thoạt nhìn cũng sắp ba mươi, công thêm thần sắc hơi tiều tụy của Tần Thục Quân, càng tăng thêm vài phần khí chất thành thục thu hút của người phụ nữ tuổi trung niên.

Trầm Ngọc Diệu cúi đầu nhìn chiếc váy màu vàng nhạt trên người mình, xoa xoa khuôn mặt tròn nho nhỏ giống một cô nhóc mập mạp của mình, hơn nữa còn thấp hơn Tần Thục Quân hẳn một cái đầu.

Thật sự là ngẫm lại đều biết là cảnh gì.

Trước mắt nàng chỉ kém Tần Thục Quân bảy tuổi, nhưng khi đi ra ngoài thì giống như mẹ con đi dạo phố ấy.

Lời này đương nhiên không thể trực tiếp nói ra rồi, sau khi Thẩm Ngọc Diệu lên xe, hỏi Tần Thục Quân: "Vì sao Hoàng tẩu lại mặc như vậy?"

Rõ ràng tuổi tác không lớn, lại ăn mặc già dặn như vậy.

"Không phải hôm nay muốn đi gặp Hoàng tổ mẫu sao? Hoàng tổ mẫu thích ta mặc quần áo màu xanh, người nói mặc như vậy nhìn có vẻ thành thục ổn trọng, hơn nữa ta cũng không phải thiếu nữ xuân xanh như Ngọc Dương, không thể ăn mặc quá rực rỡ."

Tần Thục Quân nói như một lẽ đương nhiên, giống như bình thường khi nàng ấy mặc trang phục tím đỏ thì không rực rỡ ấy.

Đáy mắt Trầm Ngọc Diệu chiếu rọi nụ cười yếu ớt trên mặt Tần Thục Quân, trong lòng có chút hơi hụt hẫng.

Rõ ràng còn rất trẻ, mọi nhất cử nhất động đều phải phù hợp với lễ tiết, phù hợp với hiếu đạo.

Ngay cả mặc quần áo, cũng không được dựa trên sở thích của riêng mình, mà phải chiều theo suy nghĩ của người khác.

Cuộc đời Tần Thục Quân, thật đáng buồn a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play