*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 107: Tổng giám đốc Phong gặp mặt anh vợ

Trong phòng bếp.

Động tác của Phong Thần Nam không quá thuần thục, nhưng vẫn không tính là không biết nấu ăn. Bé bốn Thời Đăng Kỳ đứng ở bên cạnh, mặc dù đứng lên cái ghế nhỏ, nhưng cũng chỉ cao đến vai anh.

Nhìn kỹ thuật cầm dao vụng về của ba, chặt miếng gà thành miếng to miếng nhỏ, cậu bé khế lắc đầu, chắp hai tay ở trước ngực.

“A Di Đà Phật, thí chủ gà, cảm ơn ngài đã hi sinh, mặc dù kỹ thuật cầm dao của ông ấy không tốt, nhưng chúng tôi vẫn chân thành cảm ơn ngài, tôn trọng ngài.”

Phong Thần Nam ngơ ngác nhìn con trai: “Con đang làm gì thế?”

“Làm nghỉ lễ tạ ơn”

“Làm như vậy sẽ ngon hơn sao?”

“Không phải vấn đề về mùi vị, mà là vấn đề về nguyên tắc”

Nghe bé bốn giải thích xong, Phong Thần Nam càng ngơ ngác hơn, không thể hiểu được mạch não của đứa nhỏ này.

Quả nhiên, các con không hoàn toàn kế thừa gien của anh, ít nhất là về mạch não, kỳ lạ khiến cho người khác khó mà hiểu được giống như Thời Ngọc Diệp thay vào vậy.

Thời Ngọc Diệp tắm xong đi xuống, bữa cơm tối khó khăn cuối cùng cũng làm xong.

Bình thường bé bốn hành động như cố vấn nhà hàng Michelin, dưới tình huống bình thường, sẽ không cho phép bất cứ ai không chuyên nghiệp bước vào nhà bếp nơi cậu bé coi là khu vực thần thánh này, vậy mà hôm nay lại để cho Phong Thần Nam làm ngoại lệ…

Năm bé cưng vây quanh bàn ăn, nhìn chằm chằm vào từng món ăn được bưng ra ngoài, rối rắm trò chuyện với nhau.

“Vẻ ngoài nhìn còn được.”

“Không biết ăn vào có bị đau bụng không?”

Thời Ngọc Diệp đi qua bàn ăn, chợt nhớ ra cái gì đó, hét vào trong nhà bếp: “Mang thêm một phần bát đũa nữa”

Phong Thần Nam nghe vậy, theo bản năng cau mày hỏi ngược lại.

“Đồng nghiệp kia của cô lại muốn đến làm khách?”

Tám người nhà bọn họ khó lắm mới được quây quần bên nhau, sao lại còn có người không biết điều muốn tới nhà ăn ké?

Thời Ngọc Diệp nghe giọng điệu kia của anh, có một chút phong phạm của người làm chủ, tức giận phản bác lại anh: “Đây cũng không phải là nhà anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?”

Nói rất có lý, làm một người ngoài anh cảm thấy rất đau buồn, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng theo đuổi vợ không từ thủ đoạn.

Bé bốn liếc mắt nhìn ba đang múc canh, nhẹ giọng an ủi: “Tiếp tục cố gắng, biểu hiện thật tốt.

Chỉ cần ba không ngừng nâng cao kỹ năng nấu nướng, một ngày nào có ba có thể nắm được dạ dày của mẹ”

Trong lòng Phong Thần Nam ấm áp: “Cám ơn, ba múc cho con thêm một thìa canh nữa.”

“Không khách khí.”

Lên tinh thần, biểu hiện thật tốt.

Vừa ăn cơm không được bao lâu, chuông cửa vang lên, Thời Ngọc Diệp tự mình đi mở cửa.

Người đàn ông này có phải là người kia không, sao lại xuất hiện ở đây?

Anh ấy có quan hệ thế nào với Thời Ngọc Diệp?

Còn chưa hỏi nghi ngờ trong lòng, sáu bé cưng nhìn thấy người đàn ông đột ngột đến thăm kia, ánh mắt của từng người hiện lên vẻ vui mừng.

“Cậu!”

“Cậu: Sắc mặt của Thời Minh Triết cũng dịu xuống chút.

Em gái đáng yêu, sinh ra bé cưng cũng đáng yêu, còn đối với ba của bọn nhỏ, mặc dù giống với đám nhóc, nhưng lại không vừa mắt chút nào, nhìn khó chịu.

Thời Ngọc Diệp cười chào đón người vừa đi vào: “Anh, bọn em vừa ăn cơm, anh cũng mau tới ăn cùng đi.”

‘ừ”

Thời Minh Triết được dẫn tới trước bàn ăn, vừa vặn ngồi ở phía đối diện Phong Thần Nam.

Trong lòng Phong Thần Nam có chút chấn động.

Bối cảnh nhà họ Thời anh quả thật không tra được, căn bản cũng không biết Thời Ngọc Diệp lại có người anh trai lợi hại như vậy.

“Giới thiệu một chút, đây là anh tôi, Thời Minh Triết” Tay Thời Ngọc Diệp dừng trước người Phong Thân Nam một chút: “Đây là… Phong Thần Nam: Ngay cả thân phận cũng không nói rõ.

Thời Minh Triết nghe cũng cảm thấy rất hài lòng, nở nụ cười của một quý công thành công, khách khí lại lễ phép: “Chào anh”

Nụ cười này giống như kim đâm vào Phong Thần Nam: “…

Trầm mặc một lát, Phong Thần Nam mới mở miệng.

“Rất vui được gặp, cậu William, không ngờ tên thật của anh lại là họ Thời.”

Thời Minh Triết bị nhận ra thân phận cũng không ngạc nhiên, nhàn nhạt đáp lại: “Gia tộc chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, không hay dùng tên thật của mình xuất hiện”

Anh ấy không có nói dối.

Tất cả mọi người biết được nhà họ Thời là gia tộc lớn có khối tài sản kếch xù, lại không biết được cụ thể gia tộc này có bao nhiêu tài sản, thậm chí có thể nổi danh cùng với gia tộc Rothschild.

Năm đó sau khi Phong Thần Nam mở rộng chuyện làm ăn ra nước ngoài, mới phát hiện nhà họ Thời lợi hại mà lại còn khiếm tốn, quả thật là người bình thường mà mình có thể lay động được.

“Hai người đừng có trừng mắt với nhau nữa, mau ăn cơm đi, món ăn cũng đã nguội rồi này.”

Thời Ngọc Diệp nói xong, hai người đàn ông mới thu hồi ánh mắt, cầm lấy đũa.

Phong Thần Nam theo bản năng gắp miếng thịt, đang muốn bỏ vào trong bát Thời Ngọc Diệp, bỗng thấy đũa Thời Minh Triết đã gắp rau vào trong bát Thời Ngọc Diệp trước.

“Ngọc Diệp, ăn nhiều rau vào.”

“Được, cảm ơn anh”

Phong Thần Nam không chịu yếu thế mà gắp miếng thịt cho Thời Ngọc Diệp.

“Ăn nhiều thịt”

“Miếng này quá nhiều đầu, dễ bị mập.”

Người phụ nữ, muốn ăn bát cơm cũng khó như vậy sao?

Thời Minh Triết ngồi đối diện, cười mỉa mai nhìn anh, Phong Thần Nam bị khiêu khích, khuôn mặt đen xì giống như có thể nhỏ ra mực vậy.

Bé bốn nhìn thấy đau buồn trong lòng ba, âm thầm lắc đầu, cũng gắp cho anh một miếng thịt, dùng đó để cổ vũ.

Phong Thần Nam thấy con trai mình gắp cho mình miếng thịt, tâm trạng cũng khôi phục lại, trong lòng ấm áp, đắc ý nhìn Thời Minh Triết.

Thời Minh Triết: Thật là trẻ con mà.

Nhưng mà xem ra, mấy đứa nhỏ này hình như rất thiên vị ba mình?

Thời Minh Triết thu hồi ánh mắt, không để ý nói với bé bốn: “Những món ăn này là do cháu làm? Có tiến bộ.”

Bé bốn chỉ Phong Thần Nam, giải thích: ‘Là ông ấy làm, cháu ở bên cạnh hướng dẫn”

Thời Minh Triết mặt không đổi sắc: “Khó ăn chết đi được”

Phong Thần Nam: ‘..: Không chỉ có mấy đứa trẻ, đến cả Thời Ngọc Diệp cũng sắp nhịn cười đến nội thương.

Cơm nước xong xuôi, Phong Thần Nam và bọn nhỏ ở trong phòng khách chơi richman, Thời Minh Triết nhìn bầu không khí hòa thuận này, không nhịn được hỏi Thời Ngọc Diệp.

“Em định hợp lại với anh ta?”

“Chưa nghĩ tới.”

“Vậy cứ để anh ta tùy ý xông vào sinh hoạt của bọn em sao?”

“Mặc dù ngoài miệng bọn nhỏ nói không gần, nhưng thật ra muốn thân thiết với anh ta, em không thể cướp đi quyền được trải nghiệm tình thương của ba. Huồng hồ, Phong Thần Nam đối xử với bọn họ cũng không tệ.”

“Em không sợ chịu thiệt sao?”

“Là một người mẹ, mọi quyết định đều vì lợi ích cho bọn nhỏ, em cũng không cho rằng sự hi sinh của mình tương đương vói chịu thiệt”

Trước đây cô không hiểu tại sao lại có người nghĩ như vậy, nhưng sau này vì nhóc con, lại rất tự nhiên, chỉ muốn bọn nhỏ sống một cuộc sống vui vẻ và khỏe mạnh.

Chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, những thứ khác thì tính là gì?

Thời Minh Triết nhíu mày, không nói gì thêm nữa.

Mặc dù anh ấy không đồng ý người em rể Phong Thần Nam này, nhưng lại có quan hệ ruột thịt với bọn nhỏ, có một số việc không phải mình thích thì có thể thay đổi được.

“Cho dù như thế nào, nếu anh ta dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ đánh anh ta thành heo luôn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play