Muốn nói đến sắc đẹp thu hút ánh mắt mọi người, trên thế giới này có chủng tộc nào có thể sánh được tinh linh tộc?
Tinh linh ánh sáng thì Vưu Hạ chưa từng thấy, ám tinh linh hắn mặc dù tình cờ nhìn thấy, nhưng đều khoác lấy áo choàng mũ nên cụ thể diện mạo ra sao cũng không biết, cho nên trong trí nhớ của Vưu Hạ, Livian đúng là trước mắt tới nay là hắn gặp qua người có sắc đẹp đỉnh cao nhất.
"Thầy Livian." Xoắn xuýt một hồi lâu, Vưu Hạ vẫn là quyết định mở miệng, dưới ánh mắt màu xanh lục của thành niên tinh linh tối tăm nhìn sang thời điểm, hắn khéo léo cười cười hỏi: "Ta có thể mời ngài làm người mẫu đại diện, vì ngài làm một vài trang tuyên truyền áp phích quảng cáo sao?"
Nếu như người mẫu là vị mộc tinh linh này, Vưu Hạ tin chắc mặc dù hắn chỉnh ảnh kỷ thuật có tệ đi nữa, người trong hình cũng nhất định là đẹp nhất.
Livian: "Áp phích quảng cáo?"
"Ý là chân dung chân thực, ngài chỉ cần cầm lấy một dòng sản phẩm trong cửa hàng ta, sau đó ta vì ngài chế tác chân dung, rồi đem chân dung đặt vào những cái khung hình bên trên." Vưu Hạ chỉ chỉ bên người biển quảng cáo, ngắn gọn giải thích, "Như vậy sẽ có khách hàng bị hình ảnh chân dung của ngài hấp dẫn đi vào, mua món hàng ngài cầm trong tay."
Livian khó hiểu một chút: "Vì sao muốn mua sản phẩm giống ta?"
"Bởi vì," Vưu Hạ suy nghĩ chốc lát, nói: "Có lẽ sẽ có khách hàng cảm thấy là dùng giống như ngài đã dùng qua đồ vật, sẽ biến thành đẹp như ngài."
Livian: "Bọn họ biến không được."
Vưu Hạ: "Điểm ấy ta nghĩ các vị khách hàng tâm lý là so với ngài còn rõ ràng, chỉ là mua cái an ủi mà thôi."
Livian gật gật đầu, nói: "Nếu như có thể giúp ngươi một chút, treo mấy bức chân dung thì cũng không sao."
"Không phải chân dung bình thường nha, là đặc biệt chân thực rõ ràng cái loại này, thật y như ngài đang đứng nơi đó không khác, như vậy ngài cũng không ngại sao?"
Livian lắc đầu một cái: "Ta đã thấy có kỹ thuật cao siêu họa sĩ, có thể mang một món đồ nguyên kiện nguyên dạng vẽ vào trên giấy, nhìn xa hoàn toàn phân chia không ra thật giả."

"Ngài không ngại là quá tốt rồi!" Vưu Hạ yên lòng, lo lắng Livian quay lại đổi ý, hắn lập tức an bài nói: "Vậy chúng ta buổi chiều liền đi chụp áp phích quảng cáo đi, vào bên trong mảnh vỡ ký ức Gloria, rừng rậm Oánh Đăng là thích hợp ngài nhất."
Livian nhắc nhở: "Đó là ảo cảnh, chân dung mang theo không ra hiện thực được."
"Ta biết, ngài yên tâm." Vưu Hạ nói, "Ngài có thể cho là ta đem cái đó hình ảnh cố định vào trong đầu, lúc từ ảo cảnh rời đi, liền đem nó vẽ ra đến."
- -
Trước khi quay chụp áp phích quảng cáo còn có một việc quan trọng chính là tuyển nhân viên.
Tiễn hai vị thầy giáo tới tiệm tạp hóa sau đó, Vưu Hạ đem ra tấm bảng đen lau đi bên trên chữ viết, bắt đầu viết thông báo tuyển dụng mới.
[Cửa hàng tuyển nhân viên buôn bán bốn người, chuyên gia trang điểm bốn người, nam nữ, chủng tộc không giới hạn.
Điều kiện tuyển chọn: Nhân viên buôn bán yêu cầu chăm chỉ tiến thủ, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, biết đọc viết chữ, trí nhớ tốt, dung mạo đoan chính, thái độ hòa hợp.

Chuyên gia trang điểm yêu cầu đối với mỹ phẩm hiểu biết, có hiểu biết cơ bản trang điểm, thông minh khéo léo, năng lực học tập tốt.
Thời gian làm việc: Sáng sớm chín giờ -- buổi tối chín giờ, mỗi tháng thay phiên nghĩ bốn ngày.
Công tác đãi ngộ: Bao ba bữa, không bao ngủ đêm, thực tập trong một tháng, lương thực tập trả hằng ngày, 1 tháng 30 tiền bạc.
Thực tập chuyển nhân viên chính thức sau, nhân viên buôn bán 60 tiền bạc một tháng, chuyên gia trang điểm 30 tiền bạc một tháng lương gốc, mỗi tiếp đơn được tiền trang điểm được chia 60% khoản thu.
Có ý muốn ứng tuyển, vào ngày mai buổi sáng tám giờ đến cửa hàng phỏng vấn.

--Hạ Chi Lâm cửa hàng mỹ phẩm.]
Viết xong thông báo tuyển nhân viên, Vưu Hạ từ đầu tới đuôi xem xét đọc một lần, phát hiện mình quên mất viết tuổi tác hạn chế.
Mà lập tức hắn nhớ tới quán gà chiên lão Chad đã sắp bảy mươi tuổi, trạng thái làm việc vẫn như trước rất không tồi, hơn nữa như công việc chuyên gia trang điểm như này, e rằng tuổi tác lớn chút sẽ có kinh nghiệm hơn.
Dù sao không có bao nhiêu người bình dân sẽ đem thời gian cùng tiền tài lãng phí ở việc trang điểm, còn các nhà quý tộc tiểu thư phu nhân cũng tuyệt đối không thể đến cửa hàng nho nhỏ này của hắn làm việc, còn lại ở phương diện này có chút kinh nghiệm người có lẽ chỉ có vài người làm việc ở quán đêm cùng một ít người hầu gái cao cấp của nhà quý tộc, mà những người này khi thất nghiệp thường thường vì do tuổi tác đều khá lớn, cho nên hắn tốt nhất cũng đừng thiết trí hạn chế tuổi.
Đặt xong thông báo tuyển nhân viên, Vưu Hạ khóa lên cửa tiệm, mang theo Ri nhỏ về tới tiệm tạp hóa.
Buổi chiều vốn là thời gian nên luyện tập bắn tên, Vưu Hạ cùng Livian đi vào ký ức mảnh vỡ Gloria.
Nơi 20000 năm trước rừng rậm Oánh Đăng, hắn mở ra trò chơi cửa hàng, dùng chức năng chụp ảnh.
Tuy rằng ảo cảnh thời gian vẫn luôn không ngừng tuần hoàn, đoạn ảo cảnh này vẫn luôn luôn ở buổi tối, nhưng bởi vì có vô số trái cây trên cây Oánh Đăng soi sáng, trong rừng thực tế rất là sáng ngời.
"Thầy Livian, phiền ngài đứng ở giữa hai cái cây, cầm trên tay chai kem nền này." Vưu Hạ đem ma lực biến ảo ra một chai kem nền đưa cho Livian cũng giúp hắn an bài một cái kinh điển tư thế nâng bàn tay giơ sản phẩm quảng cáo.
"Được, liền như vậy đừng nhúc nhích." Vưu Hạ lùi về sau vài bước, liền là ngồi xổm liền là ngửa ra sau mà tìm đúng góc độ chụp lại vài trương: "Hiện tại ngài có thể đem nó đưa đến trước ngực, hoặc là bên lỗ tai, hoặc là tuỳ ý thay đổi mấy cái tư thế."
Livian hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì, mà vì phối hợp đứa nhỏ, còn là dựa theo hắn nói làm mấy cái động tác, cũng cảm thấy hiện tại tình cảnh hơi có chút lúng túng.
"Hoàn mỹ, ngài thật sự quá là đẹp, góc độ nào cũng đều hoàn mỹ." Chụp xong một đống, Vưu Hạ xem mấy tấm hình, không chút nào keo kiệt mà tán dương.

Lập tức, hắn chạy tới dùng kem chống nắng thay đổi kem nền trong tay của thành niên tinh linh: "Hiện tại đổi một cái sản phẩm, chúng ta muốn qua chỗ khác chụp sao?"
Livian: "Chỉ vậy là được rồi sao?"
"Đúng," Bởi vì chụp ra những bức ảnh đều quá mức xuất sắc, Vưu Hạ hiện tại có chút bành trướng, "Đến khi áp phích quảng cáo in đi ra, ta viết hai câu quảng cáo thêm vào là được, hiệu quả tuyên truyền tuyệt đối nổ tung."
Livian mặt không thay đổi hạ mắt nhìn hắn, trầm mặc vài giây sau, đột nhiên nói: "Ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, bất luận là ma pháp cải tạo tòa nhà, vẫn là không rõ nguồn gốc kỳ lạ vật phẩm."
Hắn đột nhiên nhắc nhở tới những thứ này, cứ việc trên mặt cũng không có biến hóa gì, nhưng vẫn là khiến Vưu Hạ trong lòng hồi hộp một chút.
Lúc này, hắn lại nghe đối phương chậm rãi nói rằng: "E rằng ngươi bây giờ còn mang theo cảnh giác, không chịu tin tưởng chúng ta, mà ta hi vọng tương lai có một ngày, ngươi có thể xem ta, xem chúng ta rừng rậm Oánh Đăng cùng mộc tinh linh là ngươi chân chính đồng tộc."
Vưu Hạ giật giật miệng, lại không biết nên nói gì cho phải.

Hắn ngược lại là muốn tìm một ai đó đem chuyện này nói ra, nhưng chuyện như vậy thực sự không có cách nào giải thích rõ được nha!
Đợi một phút chốc, thấy tinh linh nhỏ không có biểu hiện gì khác, Livian liền cất bước hướng bên cạnh đi đến, nói: "Tiếp tục đi."
"Chờ đã." Vưu Hạ cau mày suy nghĩ nữa ngày, châm chước từ ngữ nói: "Vậy, ngài có tin vào thần linh ban phước sao?"
"Ngươi là muốn nói ngươi được đại địa thần linh quan tâm?"
Vưu Hạ ngẩn người, trải qua khoảng thời gian này học tập, hắn đã rõ ràng trên mảnh lục địa này đúng là có thần, hơn nữa số lượng còn không ít, nhưng bởi vì Lạc Tư thành là cái thành phố kinh thương không tín ngưỡng, cho nên hắn đối với phương diện này còn là không quá hiểu rõ.
Như là xem thấu nghi hoặc của hắn, Livian nói rằng: "Đại địa thần linh là chúng ta mộc tinh linh duy nhất tín ngưỡng thần linh, nàng là hóa thân từ đời thứ bảy tinh linh vương ý niệm."
"Nhưng là ngài lúc trước không phải nói thần là hóa thân của tất cả bộ tộc trí tuệ có tín ngưỡng, là không có phân chia chủng tộc sao?"
"Không sai, bất kỳ sinh vật có trí khôn lòng mang tín ngưỡng cũng là đại tín đồ của đại địa thần linh, liên quan với việc lúc nãy ta đề cập với ngươi chuyện này cũng chỉ có bộ tộc chúng ta biết đến, đây là 11000 năm trước đây, Anadia đại tế ty ở trong giấc mộng nhận được từ thần linh gợi ý."
Vưu Hạ cảm thấy được chính mình lại bắt đầu được nghe chuyện thần thoại cổ xưa.
"Từ đó về sau, chúng ta bắt đầu tín ngưỡng cùng tế bái đại địa thần linh, tình cờ sẽ nhận đến từ thần lời đáp." Livian kể lại, ánh mắt từ từ ngước nhìn hướng nơi xa rừng rầm tươi tốt: "Đặc biệt là gần nhất hai trăm năm, bởi vì một ít biến cố, tế bái trở nên càng ngày càng nhiều, mà nhận đến ý chỉ của thần nhưng càng ngày càng ít."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhíu mày lại, hai mắt thẳng tấp nhìn Vưu Hạ, nói: "Cho nên, nếu như ngươi thật sự được thần linh quan tâm, vậy ngươi nhất định biết đến rất nhiều đối với bộ tộc chúng ta mà nói, tin tức vô cùng quan trọng."
Vưu Hạ bị hắn chính kinh lời nói khẳng định hù đến, cảm thấy được chính mình có phải là nói cái gì không nên nói, nhưng mà trời mới biết, hắn xác thực chính là được đến ông trời phù hộ, mới may mắn đạt được sinh mệnh sống lần hai nha!
Liền ngay lúc hắn không biết nên làm sao nói chuyện thì Livian ánh mắt bỗng nhiên dịu xuống.
Hắn giơ tay lên, như lần thứ nhất gặp mặt thời điểm không khác, ở trên đầu tinh linh nhỏ sờ sờ: "Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi chưa từng làm ra việc gì phản bội bộ tộc, rừng rậm Oánh Đăng vĩnh viễn là mạnh mẽ nhất chỗ dựa cho ngươi."
- -
Buổi tối hôm đó, nằm ở trên mềm mại giường lớn bên trong gian phòng rộng rãi mới tinh, Vưu Hạ trong đầu còn đang vang vọng buổi chiều lời nói của Livian.
Hắn khi thì cảm thấy hoảng loạn cùng chột dạ, khi thì lại có chút cảm động cùng vui mừng, nhưng là không có cách nào, việc có liên quan đến hệ thống trò chơi, tựa hồ chỉ có thể dùng thần linh ban ân để giải thích, hắn cũng kiên quyết không thể nói ra bản thân kiếp trước đã từng trải qua, điều đó chỉ có thể mang lại cho hắn càng nhiều phiền phức.
Vưu Hạ quay đầu, đối mặt đang ngủ yên con rồng đen thở dài, thầm nghĩ cũng cùng là đứa nhỏ, làm sao mà Ri nhỏ có thể không buồn không lo mà làm càng làm quấy, còn hắn phải gánh vác nhiều phiền não như vậy đâu?
Con rồng nhỏ nằm úp sấp trên gối thở ra ngáy khò khò, tần suất rất là đều đều, nhìn dáng vẻ ngủ được rất ngon.

Dựa vào từ cửa sổ xuyên vào ánh trăng, Vưu Hạ có thể rõ ràng mà nhìn thấy rồng con trên thân thể hiện ta nhàn nhạt ánh sáng trên vảy màu đen, trên vảy vầng sáng theo rồng con hô hấp lúc lên lúc xuống, dường như là trên mặt nước tầng gợn sóng, làm người nhìn buồn ngủ.
Vưu Hạ là bị thôi miên ra cơn buồn ngủ, bất tri bất giác đóng lại cặp mắt.
Chính hắn ý thức gần như mơ hồ sắp đi vào giấc ngủ sâu, hắn liền mạnh mẽ phát hiện, không biết từ khi nào bắt đầu, bên tai tiếng ngáy đều không có.

Chợt nhận ra được điểm này, hắn đột nhiên mở mắt, lập tức liền đối diện một gương mặt tuấn tú có chút tái nhợt vừa quen biết lại vừa xa lạ.
Người đàn ông vô tri vô giác mà ngủ say, nhợt nhạt mà hô hấp, nhỏ dài lông mi khi thì hơi rung động, như là đang chìm sâu trong giấc mộng.
Là Rice..

Là mang hình người Rice.
Vưu Hạ trố mắt hồi lâu, bấm một cái bắp đùi của chính mình, xác định là không có nằm mơ, hắn nhất thời không kiềm chế được nở ra nụ cười, một tia kích động làm hắn lập tức muốn gọi dậy Rice, nói cho đối phương biết lúc mà hắn hóa rồng, chính mình chăm sóc hắn có bao nhiêu gian khổ.
Mà xem nam nhân ngủ như thế an tường, Vưu Hạ vẫn cố nhịn được cảm giác kích động này.
Khi dừng lại hành động, tâm tư sinh động lại khó có thể nén lại, đang nhìn chăm chú Rice hai phút, hắn thậm chí chuẩn bị tâm lý đem con rồng nhỏ việc ác sự tích liệt kê ra ba mươi bảy điều đã làm.

Hắn muốn chờ đến ngày mai khi Rice tỉnh rồi, nếu không nhớ rõ việc hóa rồng, hắn liền đem những chuyện ngu xuẩn này đó từng cái từng cái mà nói cho đối phương nghe.
Mang theo loại tâm lý cực kỳ hưng phấn cùng mong đợi, Vưu Hạ hao một giờ mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm ngày tiếp theo, khi buổi sáng từng tia nắng mặt trời đầu tiên soi sáng lên màu vàng giường chăn, Vưu Hạ từ trong giấc mộng mở mắt ra.
Đầu óc đầu tiên là dừng vài giây, lập tức hắn nhớ tới tối hôm qua vụ việc, liền quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Chỉ thấy bên kia góc giường, một cái con rồng nhỏ ngủ không có hình tượng chút nào, lật cái bụng lên trời, bốn cái móng vuốt cũng cao cao giơ lên mà ngủ say, thật dài cái đuôi còn rũ xuống tới mặt đất.
Vưu Hạ nhìn tình cảnh này, biểu tình ngơ ngác.

Hả, tại sao lại như vậy!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play