Đầu nàng ta bị Lạc Khinh Ca xoa rối như tổ quạ, son phấn trên mặt hoà với nước mắt và nước mũi chảy lem nhem, trông vô cùng nhếch nhác.

Tú bà chán ghét nhìn nàng ta một cái, rồi quát to: "Xem dáng vẻ của ngươi kìa, còn không nhanh lăn trở về, bớt ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

" Nữ nhân nghe vậy, thân thể lập tức co rúm lại , nhanh chóng cúi đầu khóc thút thít chạy vào trong.

Sau đó, mụ ta ngẩng đầu nhìn Lạc Khinh Ca Khinh Ca đang bày vẻ mặt vô tội, lạnh giọng chất vấn, "Là ngươi cố tình đến đây gây ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta, hửm!"Lạc Khinh Ca co rụt cổ vì sợ hãi, "Không, không phải, ta chỉ là thích vị tỷ tỷ kia, muốn ôm tỷ ấy một cái thôi, cầu xin bà đừng đánh ta.

"Đồ trang sức đã được lấy, đến lúc phải chạy trốn thôi.

Tú bà nhìn Lạc Khinh Ca, rồi đột nhiên đôi mắt của mụ ta tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, như thể nữ nhân điên trước mặt mụ ta là một người bằng vàng.

Dựa vào ánh mắt nhìn người sau bao năm lăn lộn chốn lầu xanh, nữ nhân điên trước mặt này nhất định là tuyệt sắc giai nhân, nếu tắm rửa sạch sẽ, trang điểm một chút thì khẳng định phải đẹp hơn hoa khôi trong lâu ba phần.

Không ngờ hôm nay lại nhặt được một bảo bối tốt như vậy.

“Đừng sợ, ma ma chẳng những sẽ không đánh ngươi, còn cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, mua cho ngươi thật nhiều y phục đẹp để mặc.

” Tú bà mở miệng dỗ dành.

“Có đồ ăn ngon, có y phục đẹp để mặc, thật tốt quá.

” Lạc Khinh Ca giả vờ tỏ vẻ hưng phấn, nhưng giây tiếp theo lại bĩu môi, “Nhưng mà ta thích nhất là màu vàng rực rỡ của thỏi vàng, thỏi vàng cũng rất đẹp.

”Ngươi thích vàng?" Tú bà không giữ nổi bình tĩnh nữa, thực sự biết đòi hỏi đấy, một thỏi vàng có thể mua được rất nhiều quần áo đẹp và đồ ăn ngon.

Nhưng mà, vì tương lai kiếm được nhiều tiền, mụ ta đành nhịn đau nghiến răng lấy ra một thỏi vàng, "Ngươi xem, chỉ cần ngươi đi theo ma ma ta, sau này ngươi muốn có bao nhiêu thỏi vàng cũng có thể có.

""Oa, thỏi vàng thật xinh đẹp.

" Lạc Khinh Ca giật lấy nó, còn không quên cắn thử để kiểm tra, là vàng thật.

Tú bà nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, nhất thời cảm thấy đáng giá, giữ chặt lấy tay Lạc Khinh Ca, "Đi thôi, ma ma đưa ngươi đi may quần áo mới, rồi trang điểm cho con thật xinh đẹp.

"Lúc này mụ ta cũng không chê bai Lạc Khinh Ca hôi hám bẩn thỉu, nắm chặt tay nàng, như thể đang nắm một bàn tay vàng.

Đúng lúc này, Lạc Khinh Ca thô bạo hất tay tú bà ra, "Nhưng ta không muốn đi theo ngươi nha.

"Nói xong nàng chớp mắt nhìn mụ tú bà còn chưa kịp phản ứng, sau đó, nhanh chân chạy đi.

“Nữ nhân chết tiệt, cũng dám chơi lão nương, nhanh nhanh bắt nàng về đây cho ta!” Mụ ta tức giận đến tóc tai đều dựng đứng cả lên.

Những tuỳ tùng kia nghe được mệnh lệnh, đang định đuổi theo, ai ngờ cả đám giống như ăn sủi cảo lần lượt ngã xuống đất, "Phốc, phịch —— ".

“Nhanh đi đi!” Tú bà gấp đến giậm chân, lại không ngờ chân cũng mềm nhũn, cả người như một vũng bùn ngã xuống đất.

……………………“La la la la la la la la la…” Lạc Khinh Ca nhắm nhìn thỏi vàng và trang sức trong tay, ngâm nga một bài hát nhỏ, không khỏi có vẻ khoa trương.

Vân Chiến, người đang đi theo nàng, không khỏi giật giật khóe môi khi nghe được tiểu khúc không ra gì của nàng.

Hôm nay cuối cùng hắn cũng được chứng kiến bản lĩnh của vị quận chúa này, đã ăn trộm lại còn lừa đảo.

Trước đó có lời đồn đại rằng quận chúa Phượng Nguyên vô đức vô tài, ngoại trừ mồm miệng điêu ngoa thì những tin khác đều sai, bây giờ xem ra những tin đồn này cần phải được xem xét.

Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một giọng nam tử nhẹ nhàng tao nhã: "Chiến, ngươi đưa nàng ấy đến quán trọ Phượng Lai đi.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play