“Mẹ ơi con đói quá!”

Lâm Tĩnh vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng con trai bên cạnh kêu gào, cô ta nhích cơ thể chồng chất vết thương của mình ngồi dậy, nhìn thằng bé đói đến độ mặt mũi nhợt nhạt hỏi.

“Bà đâu rồi?”

Lâm An Nam ôm bụng mếu máo: “Bà lừa tiểu Nam, bà nói đi mua cơm mà mãi không về.”

Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt Lâm Tĩnh trở nên hoảng hốt vội vàng lấy điện thoại gọi cho bà Phương Liên, gọi lần đầu còn nghe tiếng tút tút nhưng không ai bắt máy, sang lần thứ hai thì thuê bao luôn, cô ta có ngốc cũng nhận ra mẹ mình xảy ra chuyện gì rồi.

Lâm Tĩnh lấy chiếc nón vành tròn vải đội lên đầu che đi mái tóc nhôm nham xấu xí của mình, dắt theo Lâm An Nam xuất viện tìm bà Lâm.

Lâm Tĩnh biết kiểu gì mẹ mình cũng tới chỗ Yến Phong bắt vạ, mà ngoài doanh trại quân đội ra địa chỉ nhà anh ta cả hai mẹ con cô ta đều không rõ.

Ra khỏi xe taxi cô ta đi tới chỗ phòng bảo vệ hỏi han, nhưng dường như người vệ binh trực ban đã được Yến Phong căn dặn từ trước, Lâm Tĩnh vất vả miêu tả một hồi chỉ nhận lại một cái lắc đầu.

“Xin anh đấy nhớ kỹ lại giúp tôi, tôi chắc chắn bà ấy đã từng tới đây gặp Yến Phong.” Cô ta sốt sắng khẩn cầu.

Người vệ binh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng điệu bực dọc đuổi người: “Mời cô đi cho, chúng tôi không có nghĩa vụ phải tìm người mất tích cho cô.”

“Có chuyện gì vậy?”

Thấy có người tới cả binh sĩ gác cổng và Lâm Tĩnh đều rơi vào trầm mặc, như cùng kiêng kị điều gì đó ăn ý một cách lạ thường.

Nguyễn Đông Nam híp mắt quan sát đôi nam nữ trước mặt, vừa rồi ở phía xa anh còn thoáng nghe được tiếng nạt nộ, giờ lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn là muốn che giấu cái gì đó không sạch sẽ rồi.

Anh ta nhận ra Lâm Tĩnh định bước tới hỏi han vài câu, không ngờ hành động này của anh ta lại khiến cô ta hoảng sợ nhanh chóng kéo tay con trai trốn chạy.

Nhìn theo tấm lưng khum khum chạy trối chết kia, cánh môi Nguyễn Đông Nam vểnh lên đầy ý vị, sau đó chuyển tầm mắt sang người vệ binh:

“Tôi muốn xem sổ ra vào.”

Vệ binh có tật giật mình, cánh tay run rẩy đưa cuốn sổ ra vào cho Nguyễn Đông Nam.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác định cái tên cần tìm ở thời điểm mười một giờ trưa đã ra ngoài và đã qua ba tiếng rồi chưa thấy quay trở lại, Nguyễn Đông Nam không hỏi thêm bất kỳ điều gì, trả sổ về vị trí cũ.

“Xem ra ngày cậu được thả sắp tới rồi.” Nguyễn Đông Nam thong dong bước vào phòng giam báo tin vui.

Nghe lời này gương mặt Bạch Kính Xuyên vẫn như cũ bình lặng như mặt hồ yên ả: “Nói Lục Trị đừng xuất hiện quá sớm, khi nào Phương Liên còn nửa cái mạng hẵng cứu bà ta.”

Thực ra anh luôn cho người để mắt tới thuộc hạ của Trần Quân Thành, nhất cử nhất động của bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay, một khi đã làm việc xấu trước sau gì cũng sẽ để lại sơ hở.

“Cậu cả ngày đọc mấy cuốn sách có nội dung thế này, bảo sao bụng dạ lại khó lường.” Nguyễn Đông Nam vòng ra sau lưng Bạch Kính Xuyên xem thử nội dung cuốn sách trên tay anh, đọc được vài dòng liền không muốn nhìn tiếp nữa, kéo ghế ngồi xuống cất lời.

Bạch Kính Xuyên hơi hạ cuốn sách tâm lý tội phạm xuống, không vui sửa lời: “Tôi chưa từng muốn hại ai cả, nhưng một khi đã động đến tôi chắc chắn người đó không thể yên ổn được, đây là tự bảo vệ mình chứ không phải ác độc.”

Trước đây anh thực lòng muốn đối tốt với vợ con Lâm Thước, bảo vệ gia đình họ một đời bình an, nhưng lòng tham của con người là vô đáy chính thứ đó đã đưa bọn họ bước vào con đường cùng, tính cách bà Phương Liên ngoài tiền bạc ra rất khó nói chuyện, nếu không cho bà ta đi dạo quỷ môn quan một chuyến sao yên phận được?

Nơi căn nhà bỏ hoang trong rừng, bà Phương Liên bị dây thừng quấn quanh người hệt như một con nhộng, mặt mũi dính đầy bùn đất nhưng cái miệng vẫn chứng nào tật đấy liến thoắng không ngừng chửi người.

“Tao nguyền rủa lũ ác ôn chúng mày đoạn tử tuyệt tôn, sống không yên thân.”

“Anh Phong hay để em cắt lưỡi mụ ta luôn đi.” Tên to béo nghe không nổi nữa lên tiếng xin chỉ thị.

Yến Phong ngồi vắt chân trên ghế, nhìn Phương Liên bằng nửa con mắt: “Chúng mày thích làm gì thì làm, chờ trời tối rồi quăng nụ ta xuống núi, phiền chết đi được.”

Nói rồi hắn ta đứng dậy, chầm chậm đi tới gần bà Phương Liên ngồi xổm xuống nhếch mép cười đểu cáng: “Vĩnh biệt mụ già, mong rằng kiếp sau bà có đầu thai làm cái gì đi chăng nữa cũng đừng giữ cái miệng lắm lời này.”

“Thằng chó Yến Phong, tao có làm ma cũng phải bóp chết đời con cháu nhà mày.” Bà Phương Liên giãy giụa nhổm người dậy nhổ nước miếng, căm hận quát.

“Chát…” Yến Phong lau nước miếng trên má, ánh mắt biến thái hiện lên hung hăng giáng xuống mặt bà Phương Liên mấy cái bạt tai.

“Sắp chết đến nơi rồi, xem ra tinh thần bà vẫn tốt nhỉ?” Vừa nói hắn vừa quay ra chỉ tay vào mặt mấy tên đàn em: “Thằng nào dám động vào mụ ta tao trả thêm mười triệu.”

Lời vừa nói ra khiến hai mắt bà Phương Liên trợn trừng, bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới đám người trước mặt mình đây, lại có cái suy nghĩ khốn nạn đó với một người phụ nữ gần sáu mươi như bà ta.

“Lũ mất dạy chúng mày không sợ trời đánh chết sao?” Bà ta khàn giọng vùng vẫy trong sợ hãi.

Mấy tên đàn em nhìn nhau ngán ngẩm lắc đầu: “Anh Phong kể mà trẻ hơn chút nữa bọn em còn nhắm mắt chấp nhận, đằng này bà ta… bọn em không có hứng.”

Yến Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng mày biết thời gian qua tao đã phải khổ sở thế nào không? Trên đời này không ai khiến người khác khó chịu như mụ ta cả, bọn mày làm gì thì làm nhưng tao muốn thấy mụ ta sống không bằng chết.”

“Anh yên tâm chuyện này là nghề của bọn em rồi.” Tên đàn em nghe thấy không phải làm chuyện kia thở phào nhẹ nhõm, cười tươi nịnh nọt.

“Dọn dẹp sạch sẽ vào, tao đi trước.” Yến Phong quay sang nhìn tên đàn em căn dặn vài câu rồi đưa tay phủi đi lớp bụi bặm trên quần áo, coi như bản thân không có liên quan rảo bước ra ngoài.

Khi cánh cửa gỗ mục nát đóng lại, trong nhà tiếng thét đau đớn của Phương Liên lập tức vang lên, mấy tên kia không quan tâm mụ ta đã già cứ thế dùng sức đá đấm vào cơ thể nhăn nheo ấy.

“Sầm.” Bỗng tiếng động lớn vang lên thu hút mấy tên kia ngừng động tác lại, quay qua nhìn đến cánh cửa vốn đóng chặt nay đã bị đổ xuống, lớp bụi mù mịt dần tan đi để lộ ra hình dáng bốn người cầm súng.

Lục Trị phất tay ra hiệu cho hai người còn lại xông vào, cậu ta nhìn toàn thân đẫm máu của bà Phương Liên nói với người bên cạnh: “Bọn tôi xử lý mấy tên này, cậu mau đưa bà ta tới bệnh viện đi.”

Trận ẩu đả diễn ra, nhân cơ hội bên kia không chú ý một sĩ quan cởi dây trói cho bà Phương Liên, sau đó cõng bà ta trên vai tranh thủ thời gian đưa bà ta lên xe rời đi.

Toàn thân bà Phương Liên đau nhức, trong mơ màng bà ta phát hiện mình đang bị người ta đưa đi đâu đó, nghĩ tới những lời Yến Phong nói, sắc mặt bà ta vốn đã tái nay còn tái hơn, giơ bàn tay trầy xước lên bám vào ghế lái, không hiểu bà ta lấy sức lực ở đâu ra, nhân cơ hội lái xe không chú ý nghiêng người lên phía trước ép buộc dừng xe.

“Thả tao xuống thằng khốn.”

Cả người bà ta y như bạch tuộc quấn trên người sĩ quan làm cậu ta khó khăn lái xe, một bên khuyên nhủ một bên giữ chắc vô lăng: “Bà bình tĩnh đi, tôi nhận lệnh của tư lệnh Bạch cứu thoát bà đấy.”

Nhưng bây giờ bà ta không tin ai cả, nghe thấy tên Bạch Kính Xuyên bà ta càng thêm sợ hãi, lo lắng việc mình gây ra bị báo thù, hai tay siết chặt cổ tài xế hét lớn: “Cứu tôi với.”

“Bíp… Bíp.” Cùng với tiếng còi xe inh ỏi là luồng ánh sáng chói mắt, chiếc xe không kịp thời tránh né lao thẳng vào đầu xe đối diện.

Nhận được tin báo Nguyễn Đông Nam liền nói: “Kính Xuyên chiếc xe chở bà Lâm trên đường đi bệnh viện đã xảy ra chuyện rồi, cả hai đều chết ngay tại chỗ.”

Bạch Kính Xuyên hít sâu, hai mắt nhắm chặt lại qua vài phút đồng hồ chợt lên tiếng: “Thay tôi lo hậu sự cho sĩ quan đó chu toàn.”

Lần tới thành phố này anh không những không giúp được gì nhà họ Lâm, ngược lại còn khiến bọn họ cuốn vào vòng xoáy tranh quyền dẫn tới thiệt mạng.

“Cậu báo với Lâm Tĩnh một tiếng, nói cô ta còn không nghĩ thông đến Lâm Thước cũng không sống nổi đâu.”

Hiện nay anh đang bị giam lỏng ở đây có nhiều cái rất bất tiện, chỉ khi nào ra ngoài quay lại với chức vị tư lệnh mới có thể thực hiện những gì mình muốn.

Một ngày sau, tình thế xoay chuyển bất ngờ, với những bằng chứng mới được đưa ra, thủ tướng chính thức bác bỏ đơn tố cáo trước đây, Bạch Kính Xuyên được tại ngoại sau năm ngày quanh quẩn trong bốn bức tường.

Ngoài đường quốc lộ mọi người chợt thấy vị tư lệnh kiêu ngạo ngày nào, bất chấp thân phận cắm đầu chạy thật nhanh về phía trước, băng qua một dãy phố cuối cùng anh cũng đến được nơi cần tới.

Đứng dưới tòa nhà công vụ hét thật lớn: “Ngữ Ngữ.”

Triệu An Ngữ đang ngồi trước máy tính họp trực tuyến, nghe thấy giọng nói quen thuộc, dáng vẻ trở nên kích động, bỏ lãnh đạo công ty ở đó mê mẩn xuống dưới nhà gặp người thương.

Lo lắng, nhớ nhung mấy ngày qua, tất cả dồn lại ở cái ôm khăng khít này, Bạch Kính Xuyên không kìm được nhấc bổng Triệu An Ngữ lên cao, ngữ điệu hổn hển nói:

“Anh tới đón em về nhà.”

“Dạ.” Hai tay Triệu An Ngữ ôm má Bạch Kính Xuyên, cúi đầu hôn lên môi anh.

Nhiều khi cả ngàn câu nói chẳng bằng một hành động ngọt ngào, khoảnh khắc khi đôi môi hai người chạm vào nhau, mọi cảm xúc trở nên cháy bỏng.

Không quan tâm bản thân trở thành tâm điểm chú ý của người khác, đôi vợ chồng cuồng nhiệt ôm hôn nhau, đòi hỏi sự trống vắng mấy ngày qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play