Ngày bố mẹ Triệu An Ngữ tới Hải Thành trùng với ngày Lâm Thước ra viện, cho nên Bạch Kính Xuyên đã bàn bạc với Triệu An Ngữ tổ chức bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời gia đình Lâm gia cùng một vài người bạn tới coi như vừa mừng Lâm Thước khỏi bệnh, vừa chung vui với vợ chồng bọn họ.
Giữa trưa trong gian bếp tiếng cười nói vui vẻ của hai bà thông gia làm ngôi nhà trở nên náo nhiệt, Triệu An Ngữ không giỏi nấu nướng chỉ có thể đứng một bên chờ được sai vặt.
Nghe tiếng động cơ ô tô ngoài sân, Triệu An Ngữ biết Bạch Kính Xuyên đã đón được Lâm Thước tới, vui mừng bỏ lại công việc trên tay chạy đi.
Hai bà mẹ thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau cười.
“Cô xem mới xa mỗi tí đã rối rít lên rồi.” Mẹ Triệu cầm lại rổ rau con gái đang nhặt lên tiếng.
Mẹ Bạch phụ họa: “Ngày xưa chúng ta có được yêu đâu? Mới ưng ưng đã bị nhà trai mang sính lễ tới hỏi cưới rồi.”
“Đúng rồi, thực ra tôi không thích ông nhà tôi cho lắm, còn định chờ mối tốt hơn không ngờ đi cắt cỏ về đã thấy trầu cau đặt trên bàn rồi.” Hà Mai nghiêng người ghé qua nói thầm vào tai bà Bạch.
Tiếp đến một loạt tiếng cười giòn tan lại phát ra, Triệu An Ngữ phụ chồng đỡ Lâm Thước vào nhà, không nhịn được mách: “Anh xem hai mẹ thân nhau chưa kìa? Còn không để ý đến em đấy.”
Bạch Kính Xuyên đưa Lâm Thước ngồi xuống ghế, sau đó quay sang xoa đầu vợ: “Có anh quan tâm em, đừng buồn.”
“Chồng em là tốt nhất.” Triệu An Ngữ lén nhìn Lâm Thước, thấy ông không để ý tới mình liền kiễng chân cao lên hôn vào má Bạch Kính Xuyên, ngọt ngào nói.
Khoảng ba giờ nhiều mọi người đã đến đông đủ, ngoài các món đã chế biết trước, còn có hải sản nướng ngoài trời.
Tia nắng dịu nhẹ trải dài trên ngọn cỏ xanh, mùi hương đồ nướng hòa vào làn khói nâu bay khắp sân vườn.
Mấy người đàn ông tụ tập bên bếp nướng, còn mấy người phụ nữ thảnh thơi ngồi tám chuyện với nhau.
Mạnh Nhược Lam hưng phấn kể về lễ cưới của mình và Ngô Trác Văn: “Ngày đó em cưới chạy bầu, cái gì cũng gấp đến chụp ảnh cưới thôi mà cũng vội nữa, em mà có cơ hội cưới lần nữa chắc chắn sẽ sang châu âu làm hẳn mấy cuốn album ảnh.”
“Lam Lam dẹp ngay suy nghĩ đó của em đi.” Ngô Trác Văn nghe được những lời vợ mình nói, sắc mặt trở nên đông cứng nghiến răng lên tiếng.
Mạnh Nhược Lam biết mình lỡ lời lập tức che miệng lại, chờ chồng quay mặt đi nhỏ giọng hỏi Trịnh Hải Thu.
“Chị Hải Thu còn chị thì sao?”
Nhưng cô ấy vô tâm rồi, người đã trải qua hôn nhân tan vỡ làm sao muốn nhớ lại chuyện trước đây, hơn nữa Trịnh Hải Thu và Nguyễn Đông Nam vì một vài lý do mới tiến tới hôn nhân, ngày kết hôn chẳng có gì vui vẻ để kể ra cả.
“Mọi người ăn đi đừng chỉ nói chuyện.” Triệu An Ngữ nhận ra ánh mắt Trịnh Hải Thu có phần đượm buồn, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
“Cậu và trung úy Trịnh không có tiến triển gì à?” Bạch Kính Xuyên vừa lật tôm hùm vừa hỏi Nguyễn Đông Nam.
Nguyễn Đông Nam chán trường lắc đầu: “Tôi tưởng cô ấy qua chỗ tôi làm việc rồi sẽ có thêm nhiều cơ hội, nhưng chỉ làm cô ấy thêm chán ghét tôi mà thôi.”
“Thực ra Hải Thu cũng như bao người phụ nữ khác thôi, trước đây bị tổn thương quá nhiều nên mới sinh ra thiếu tin tưởng, muốn cua lại vợ cũng cần phải nỗ lực nhiều.” Bạch Kính Xuyên gắp hải sản chín ra đĩa, tay đập nhẹ vào vai Nguyễn Đông Nam cổ vũ rồi đi về chỗ cô vợ nhỏ của mình.
Ngô Trác Văn tươi cười góp vui: “Ngày trước tôi còn bị bố vợ đánh tím bầm cả mặt, vẫn kiên trì đến cùng đấy thôi, cố lên.”
“Chúng ta giống nhau? Anh chơi với người ta còn cả ngày tới nhà ăn chực, họ coi anh như người nhà thế mà con gái người ta mới lớn anh cũng không tha, là tôi anh tàn phế rồi.” Nguyễn Đông Nam hết sức khinh bỉ lời Ngô Trác Văn nói, tự tin rằng mình tốt hơn anh ta ngày đó nhiều.
Ngô Trác Văn sờ sờ mũi mình, ai cũng nói anh ta xấu xa làm ra chuyện khiến người người phỉ nhổ, nhưng ai biết anh ta cũng rất khổ tâm, do Mạnh Nhược Lam bật đèn xanh cho anh ta xa ngã đấy chứ.
“Hôn lễ của vợ chồng tôi sắp diễn ra, hôm đó bận rộn không thể tiếp đón chu đáo, ở đây cảm ơn mọi người trước.” Bạch Kính Xuyên cầm theo ly rượu đứng dậy, vòng tay qua ôm bả vai Triệu An Ngữ nói vài lời.
“Có câu này tôi đứng nói mười tiếng cũng được.” Ngô Trác Văn với vai trò MC buổi lễ nói.
“Bố con muốn đi vệ sinh.” Nhiễm Nhiễm ngồi trong lòng Ngô Trác Văn cựa quậy không yên, đến khi không nhịn được nữa, giơ bàn tay nhỏ lên vỗ vào ngực bố.
“Qua đây mẹ đưa con đi.” Nhìn chồng còn đang mải uống rượu, Mạnh Nhược Lam đặt đũa xuống vẫy con qua.
Cô rời ghế đứng lên nói qua với chủ nhà Triệu An Ngữ một tiếng rồi dắt con vào nhà.
Lúc Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh xong đang định quay lại vườn, thì bất chợt ngã thấy tiếng vật gì đó rơi vỡ phát ra từ phòng Triệu An Ngữ, Mạnh Nhược Lam tính vốn tò mò liền dặn dò con ra với bố, còn mình chầm chậm bước chân tới đó xem thử.
Mở cánh cửa ra Mạnh Nhược Lam nhìn thấy lọ hoa trên bàn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ dưới sàn nhà, ngay gần đó là một người phụ nữ đậm người đang lục lọi đống đồ trong tủ.
“Bà đang làm cái gì đấy.” Mạnh Nhược Lam lớn giọng quát.
Lời vừa dứt, bà Phương Liên giật nảy mình, cơ thể căng cứng đơ ra tại chỗ, một dạo sau khi đã lấy lại bình tĩnh bà ta tỏ bộ tỉnh bơ: “Làm như nhà cô đấy, tôi làm gì liên quan tới cô?”
Mạnh Nhược Lam không phải dạng hiền lành gì, cô nhếch miệng cười khẩy: “Ồ tự tiện vào phòng người khác còn lên mặt cơ đấy.”
Cô khoanh tay tựa lưng vào cửa có lòng nhắc nhở:
“Bà biết bình hoa dưới sàn nhà kia trị giá bao nhiêu không? Đồ nhập khẩu từ nước ngoài hơn hai tỷ đấy.”
Phương Liên không ngờ một bình gốm nhìn chẳng có gì đẹp mắt lại có giá trị lớn đến thế, biết vậy bà ta ôm đi là xong rồi.
Bà ta chối đây đẩy: “Tôi vào đây nó đã vỡ rồi, đừng thấy tôi nhà quê mà đổ thừa.”
Bà ta tin rằng chỉ cần bản thân nhất quyết không thừa nhận, người phụ nữ này sẽ chẳng làm gì được bà ta cả, nhưng lại không ngờ được Mạnh Nhược Lam còn ranh mãnh hơn bà ta tưởng tượng nhiều, cô bật cười chỉ vào mấy cái chấm đen trên trần nhà nói:
“Nhà này chỗ nào cũng lắp camera đấy, làm hay không xem rồi biết.”
Phương Liên chỉ hiểu biết sơ về mấy thứ công nghệ hiện đại đó, bà ta cho rằng có thì cũng chỉ mờ ảo thôi không thể nào rõ ràng mặt ai được, vẫn cố gân cổ lên cãi thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Mạnh Nhược Lam giữ tay bà ta lại đẩy ngược về phòng: “Người không biết điều như bà lần đầu tôi thấy đấy, nhân lúc người ta không chú ý lẻn vào phòng xem có thứ gì tha lôi được không hả?”
Bà Phương Liên hơi lảo đảo bước chân, tự nhiên khóc ồ ồ lên ăn vạ: “Cậu Bạch mau vào đây xem, người ta cậy là người thành phố bắt nạt bà già tôi đây, ôi cái lưng của tôi đau quá.”
Thoáng chốc mọi người thi nhau kéo vào xem thử, bà Phương Liên ngồi bệt dưới sàn nhà la lối om sòm xa xa là Mạnh Nhược Lam bực bội thở gấp.
“Cô đứng dậy đi.” Bạch Kính Xuyên bước vào không hiểu chuyện gì xảy ra đỡ bà Lâm dậy.
Bà ta được thể mếu máo kể tội: “Cậu mời tôi tới nhà chơi tôi rất vui, lại không ngờ bạn bè cậu lại khinh thường tôi như vậy, còn đổ vạ tôi làm vỡ đồ nhà cậu.”
“Em tận mắt thấy bà ta lục lọi tìm kiếm đồ nói bà ta vài câu thôi, tự bà ta ngã em chẳng làm gì cả.” Mạnh Nhược Lam nhìn chồng kêu oan.
Ngô Trác Văn ôm vợ an ủi: “Anh biết Lam Lam nhà anh yếu ớt làm sao đẩy được người to khỏe thế kia.”
Bất giác câu nói của Ngô Trác Văn làm vài người nén cười.
Phương Liên nhìn xung quanh ai ai cũng là địch, chỉ còn biết bấu víu vào Bạch Kính Xuyên: “Cậu Bạch này, ngày xưa cậu ở nhà tôi mấy tháng trời ra ra vào vào, vợ chồng tôi đã nghi ngờ cậu bao giờ chưa?”
Nói xong bà ta đẩy tay Bạch Kính Xuyên ra lôi kéo chồng con mình: " Về hết thôi, lần sau không tới đây nữa."
Triệu An Ngữ để ý đồ đạc trong phòng có xáo trộn, không ai động tay vào thì không thể như thế được, phòng cô cũng đóng kín lọ hoa rơi thế nào đây? Mạnh Nhược Lam là người thế nào cô biết, còn bà Phương Liên đây tính cách ra sao cô càng rõ hơn.
Nhưng cô không muốn xen vào, mà đứng một bên xem Bạch Kính Xuyên giải quyết thế nào.
Bạch Kính Xuyên thở dài, chuyện này thực làm anh rất khó xử, phân minh thì sẽ khiến cho Lâm Thước chạnh lòng, còn không lại làm Mạnh Nhược Lam không vui.
“Không ai bị thương là tốt rồi, ra ngoài ăn uống tiếp thôi, công sức hai bác làm cả trưa đấy.” May mắt bà Bạch đứng ra giải vây đưa từng người một đi ra ngoài.
Phương Liên thấy không thể ở thêm được nữa kêu nhức đầu nhức lưng đòi về bằng được, Bạch Kính Xuyên đành bảo Lục Trị đưa cả nhà bà ta về căn hộ chung cư.
Chờ bọn họ đi khỏi, Triệu An Ngữ tới bên cạnh Mạnh Nhược Lam xoa dịu cô ấy:
“Nhược Lam em thông cảm cho chồng chị không thể vạch mặt bà ta trước mọi người được, em cũng biết nhà họ Lâm có ơn với anh ấy, mà Bạch Kính Xuyên lại là con người có ơn nhất định sẽ trả.”
“Không sao đâu, em không để bụng.” Mạnh Nhược Lam lắc đầu mỉm cười.
“Vậy chị yên tâm rồi.” Triệu An Ngữ giảm bớt căng thẳng, quay qua thì thấy chồng mình đang ngồi trầm tư, cô liền rời bàn đi qua.
“Lần sau không gọi bà ta tới nhà nữa, đây là giới hạn cuối cùng anh dành cho bà ta.” Bạch Kính Xuyên ôm Triệu An Ngữ vào lòng, thanh âm mệt mỏi đổ xuống đầu cô.
Anh trải qua biết bao trận sinh tử, loại người khó chịu hơn Phương Liên anh gặp qua vô kể, không tự nhận thấu hiểu lòng người nhưng suy nghĩ vật vãnh ấy anh thừa biết.
Trên đường về Phương Liên làm như mình ấm ức lắm đấy, chửi chồng chửi con khônh biết bênh vực mình, sau đó chưa hả giận còn chửi lây sang cả Lục Trị: “Người thành phố các cậu làm sao thế? Nông thôn nhà tôi dễ chịu hơn.”
Lục Trị cũng từ quê mà trưởng thành, thầm nghĩ chỉ có bà ta thế chứ chỗ nào vậy? Đến cha mẹ còn chẳng vào phòng con đấy, nói gì người xa lạ.
Về đến nhà, Lâm Thước nín nhịn đã lâu gằn lên quát vợ: “Bà đấy tự nhiên vào phòng người ta làm gì?”
“Tôi cả đời chưa thấy giường ngủ lớn, vào xem không được à?” Phương Liên cứng cổ không chịu nhận sai, còn cho rằng có thế thôi cũng phải làm to chuyện.
Những nghĩ tới chiếc bình bị mình làm vỡ kia bà ta lại suýt xoa: “Chiếc bình cắm hoa thôi người ta đã mua hai tỷ đấy, đến cái quán cho tôi còn phải nghĩ ngợ bằng ấy lâu, chẳng thật lòng gì cả.”
“Mà ông ra viện sớm thế làm gì? Cậu ta có nói bao giờ đưa chúng ta về quê không?”
“Không về ở đây làm gì?” Phương Liên chậm chạp ngồi xuống ghế liếc vợ.
“Tôi không muốn về, cái nhà tàn ấy mùa đông thì rét hè lại nóng vả mồ hôi, ông nói với cậu ta ngực vẫn còn đau nhức không thở được cần ở lại theo dõi.”
“Cậu ấy đã chi trả tiền sinh hoạt cho tiểu Nam ở đây rồi, tôi với bà về quê thôi.” Lâm Thước khác với vợ, ông ta không quen ở thành phố, thích về quê hái thuốc chữa bệnh hơn.
“Muốn thì ông tự mà về, tôi ở đây cùng cái Tĩnh.”
Bà ta nói xong hậm hực về phòng, mở cửa ra nhìn Lâm Tĩnh đã dỗ tiểu Nam ngủ, bà ta ngồi xuống mép giường dò hỏi: “Mày làm ở nhà hàng mà không tìm được người đàn ông lắm tiền nào à? Mẹ nói cho mày biết mẹ vất vả nuôi mày khôn lớn đừng để mẹ đến già vẫn phải ở trong căn nhà rách nát đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT