“Cháo ở đây nấu tệ quá, tôi mà nấu còn ngon hơn gấp chục lần thế này.” Bà Phương Liên cầm tô cháo trên tay vừa ăn vừa dè bỉu chê bai, bỗng nghĩ tới cái gì đó tự nhiên hai mắt bà ta sáng trưng, liếc nhìn chồng:
“Hay ông nói với cậu Bạch một tiếng, tôi thấy ở đây cuộc sống rất tốt, lại còn dễ kiếm tiền.”
Bà ta sáng nào cũng chắp tay sau lưng lượn lờ quanh khuôn viên bệnh viện, quán xá vỉa hè quen được vài người làm nghề buôn bán, nghe bọn họ nói trung bình một ngày kiếm được khoảng mấy triệu, công việc lại an nhàn sạch sẽ trong lòng sinh ra ngưỡng mộ.
Ở quê bà ta làm tất bật từ sáng đến tối không có nổi trăm ngàn, lại còn nuôi một lúc mấy miệng ăn chẳng đủ tiền sống qua ngày chứ nói gì đến ăn sung mặc sướng, người đã quen khổ sở tự nhiên hòa mình vào phố xá nhộn nhịp, ăn đồ ngon ngủ nhà đẹp tâm tư cũng sinh ra lười nhác, không muốn trở lại cuộc sống trước kia nữa.
“Bà đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn, cậu ấy giúp nhà ta thế này tôi đã rất ngại rồi.” Lâm Thước lập tức lên tiếng, dập tắt suy nghĩ trong đầu vợ.
“Ông ấy chỉ có sĩ diện, suốt ngày quanh quẩn với đống thuốc đó bao giờ mới bằng người ta? Tôi trông cậu ấy là người có điều kiện, một chút đó không đáng bao nhiêu đâu.”
Phương Liên không cho là đúng, sắc mặt đanh lại chỉ trích chồng, bà ta hỏi dò được căn phòng chồng bà ta đang nằm một ngày có giá năm triệu, còn cả căn hộ kia nữa trị giá gần chục tỷ, thì mua một cái quán chắc chắn Bạch Kính Xuyên đủ khả năng, hơn nữa bà ta cho rằng ơn cứu mạng khác gì được sinh ra lần hai, những thứ này bọn họ đáng được nhận.
“Tôi thấy cái cô Triệu gì đó vợ cậu Bạch ấy trông còn không đẹp bằng Lâm Tĩnh nhà chúng ta, cái con bé đó giá như không ngu ngốc có phải tốt không?” Phương Liên nói xong quay ra đay nghiến con gái mình, ngày trước bà ta chỉ nghĩ Bạch Kính Xuyên là một thằng ất ơ hoặc tên tội phạm nào đó bị truy bắt nên mới cấm Lâm Tĩnh không cho tiếp xúc nhiều, giờ biết được hối hận không thôi.
Trách mắt mình kém cỏi, không thì hiện tại đã an nhàn người hầu kẻ hạ rồi, đâu phải ngày ngày lo nghĩ.
Lâm Tĩnh đang đút cháo cho con trai ăn, nghe mẹ nói vậy khẽ đưa mắt nhìn qua, đôi môi mím lại rồi rất nhanh thay đổi tâm tình coi như không nghe thấy gì tiếp tục cúi đầu.
Lâm Thước biết bản thân không nói lại cái miệng liến thoắng của vợ, nhắm mắt lại chẳng thèm đôi co nữa.
Phương Liên thấy Lâm Thước không đồng tình với ý kiến của mình, liền đem mọi uất ức đổ lên đầu Lâm Tĩnh:
“Còn mày nữa cả ngày chỉ biết ngồi không vô tích sự, mày xem con người ta mỗi ngày mang về bao nhiêu tiền về nhà? Mày đã làm được gì? Đã thế còn tha cái nợ về cho tao.”
“Mẹ, tiểu Nam nghe thấy đấy.” Lâm Tĩnh vì con trai mà phản kháng, giơ tay bịp kín tai Lâm An Nam lại gắt lên.
“Mày…”
“Cô chú.” Cánh cửa phòng mở ra, vợ chồng Bạch Kính Xuyên tay trong tay đi vào phòng, thấy hai người tới Phương Liên nuốt lại lời muốn nói, đưa mắt cảnh cáo chồng sau đó cười toe toét đứng dậy: “Trùng hợp quá tôi và ông nhà vừa nhắc tới cô cậu.”
“Ngày mai cháu phải đi công tác rồi, cho nên hôm nay tới thăm cô chú.” Bạch Kính Xuyên đặt giỏ hoa quả lên bàn, khẽ khàng trả lời.
Lần này đi công tác ở nước ngoài có lẽ phải mất một tuần, cho nên anh muốn tới đây chào bọn họ một tiếng.
Triệu An Ngữ để Bạch Kính Xuyên ngồi trò chuyện cùng Lâm Thước, còn mình đi tới ghế dài ngồi xuống bên cạnh mẹ con Lâm Tĩnh.
Khi lẫy ở ngoài cửa cô loáng thoáng nghe thấy bà Lâm đang mắng Lâm Tĩnh chuyện gì đó liên quan đến tiền bạc, cô nhìn cô ấy một cô gái mới đôi mươi không chồng một mình nuôi con thơ vất vả, muốn giúp đỡ cô ấy chút gì đó đỡ đần cuộc sống lên tiếng hỏi:
“Em có thích hay đặc biệt thích học một nghề nào đó không? Như trang điểm chẳng hạn.”
Lâm Tĩnh quay sang nhìn Triệu An Ngữ chưa kịp mở lời bà Lâm đã chen ngang: “Ô dào học hành gì cho tốn thời gian, cô giúp tôi tìm cho nó một công việc là được.”
Triệu An Ngữ định nói cái gì đó, nhưng xem thái độ bà Lâm chỉ thích con mình kiếm tiền mang về đành bỏ đi, gật đầu đồng ý: “Dạ nếu vậy cháu sẽ thử tìm.”
Thực ra cô muốn Lâm Tĩnh học cái nghề nào đó trước đã, thời đại này cuộc sống bon chen không bằng cấp rất khó kiếm một công việc tốt, lại chẳng có tương lai.
Theo cô được biết Lâm Tĩnh còn chưa tốt nghiệp tiểu học, với trình độ đó e rằng rất khó tìm công việc lương cao.
“Nhờ cả vào cô.” Bà Lâm mừng ra mặt, lôi kéo tay Triệu An Ngữ nói cười thân thiết.
“Tôi tính thế này cô cậu xem có được không? Ông nhà tôi chắc còn phải nằm ở đây thêm một thời gian nữa, nhờ vả hai người nhiều nhà chúng tôi ngại lắm, tôi định mở một quán ăn nhỏ kiếm đồng ra đồng vào.”
Triệu An Ngữ hiểu ý bà Lâm thế nào, nhưng vấn đề này cô không tự quyết định được, đưa mắt cầu cứu Bạch Kính Xuyên.
“Trước hết cô cứ tìm hiểu xem muốn bán cái gì? Ở đâu đã, làm ăn cần có tính toán kỹ càng.” Bạch Kính Xuyên nhận được ánh mắt thỉnh cầu của Triệu An Ngữ, từ từ đứng lên mở lời.
“Làm gì phải lằng nhằng thế? Tôi nấu ăn rất ngon cứ mở ra đảm bảo khách xếp hàng dài.” Phương Liên không cho lời Bạch Kính Xuyên là đúng, nghĩ đơn giản người ta nấu không ra gì còn bán được, nói gì tới nấu ngon như bà ta.
Bạch Kính Xuyên thoáng cau mày, một quán ăn nhỏ đối với anh chẳng đáng là bao, nhưng anh không muốn bỏ tiền một cách lãng phí, kinh doanh làm ăn không phải cứ nghĩ người khác làm được mình cũng sẽ làm được, cái mà hiện tại đang thấy chỉ là lớp vỏ bên ngoài, bên trong người ta đã trải qua bao lần vấp ngã ai thấu được?
“Cô cậu thấy khó quá thì thôi, vợ chồng tôi tính cách khác.” Chờ lâu không thấy Bạch Kính Xuyên lên tiếng, Bà Lâm tức khắc tỏ thái độ, lúc sau Triệu An Ngữ phải mở miệng hứa hẹn, gương mặt hầm hầm như ai đó thiếu nợ tiền không trả của bà ta mới giãn ra được một chút.
Bạch Kính Xuyên thấy thế cũng không muốn ở lại thêm nữa, lấy lý do còn bận công việc đưa Triệu An Ngữ đi.
“Em không cần quá để ý đâu, đối với chú Lâm và nhà chú ấy anh không thấy thẹn với lòng.”
“Nhưng mà bọn họ là người cứu anh.” Triệu An Ngữ dừng bước ngẩng đầu lên nhìn anh ngập ngừng, không có bọn họ cô sẽ chẳng còn cơ hội được gặp anh nữa, cho nên cô muốn đối tốt với gia đình họ Lâm, như một lời cảm ơn họ đã mang anh về bên cô.
Bạch Kính Xuyên nhéo một bên má Triệu An Ngữ mỉm cười: “Ngốc ạ, em không nhận ra bà ấy đang lợi dụng chúng ta sao? Trả những thứ nên trả thôi, đừng để họ có cơ hội điều khiển.”
Nói xong thấy Triệu An Ngữ vẫn còn không thông, Bạch Kính Xuyên vòng tay qua vai ôm cô kéo sát bên người, nhỏ nhẹ nói: “Thôi đừng nghĩ đến chuyện người khác nữa được không? Chúng ta sắp phải xa nhau một tuần rồi em bù đắp cho anh đi.”
Triệu An Ngữ hít một hơi thật sâu sau đó dùng cùi chỏ huých vào ngực Bạch Kính Xuyên kháng nghị: “Không đứng đắn.”
Cô cảm khái ngày nào anh cũng dày vò cô còn chưa đủ sao? Giờ còn đòi cô bù đắp, làm như anh thiếu thốn lắm đấy?
“Em lúc nào cũng ngọt ngào như vậy, anh muốn làm người lương thiện cũng không thể?” Bạch Kính Xuyên cười lớn đem Triệu An Ngữ ôm lại trong lòng.
Triệu An Ngữ nhăn mặt, dáng vẻ vô lại này thật không giống một tư lệnh nghiêm nghị chút nào, nhiều khi cô tự hỏi người tên Bạch Kính Xuyên ở cạnh mình có phải là giả không? Mà sao khác xa quá vậy.
Tuy nghĩ là vậy, nhưng Triệu An Ngữ vẫn nâng tay lên đặt trên lưng Bạch Kính Xuyên, xa anh cô cũng rất nhớ, anh đi bao nhiêu đêm từng ấy đêm cô mất ngủ, thói quen thực sự quá đáng sợ, không có hơi ấm vòng tay anh cô không thể nào ngủ ngon giấc được.
Triệu An Ngữ rất sợ cảnh chia ly, thời điểm anh đi cô cố ý giả vờ ngủ ngăn không cho nước mắt mình tuôn rơi.
Đến khi nghe thấy tiếng động cơ đi xa dần, cô mới vụt dậy đứng bên cửa sổ lưu luyến nhìn theo chiếc xe chở anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT