“Cốc cốc.”
Nghe tiếng gõ cửa tầm mắt Bạch Kính Xuyên rời khỏi văn kiện trước mặt, nâng lên nhìn xem người tới là ai? Đến khi chạm phải nụ cười đê hèn của Ngô Trác Văn tức khắc trưng ra cái bộ mặt không chào đón khách tới.
“Anh tới đây làm gì? Ở nhà lo mà quản cô vợ nhà anh đi.”
Ngô Trác Văn nhìn thần sắc thiếu ngủ của Bạch Kính Xuyên cười mập mờ nói.
“Sắc mặt này của cậu là sao? Bị bạn gái hút hết tinh lực à?”
Bạch Kính Xuyên hừ nhẹ một tiếng, không mấy quan tâm tới lời chế nhạo vừa nghe được, nhưng nghĩ tới cô vợ Mạnh Nhược Lam nhà anh ta nội tâm lại sinh ra khó chịu.
Nếu phải do người phụ nữ đó cướp mất Ngữ Ngữ nhà anh, giờ này có lẽ hai người còn đang vun đắp tình cảm rồi.
Bạch Kính Xuyên bắt đầu thấy hối hận khi đã đem Triệu An Ngữ đi giới thiệu với đám bọn họ, mặc dù có hơi ấu trĩ nhưng thà rằng cô chỉ có mình anh ở thành phố này, còn hơn suốt ngày bị kéo ra ngoài.
Bạch Kính Xuyên rời chỗ làm việc, đi tới bàn tiếp khách ngồi xuống, tử tế rót trà mời Ngô Trác Văn khuyên nhủ:
“Bác sĩ Ngô này, tôi thấy Nhiễm Nhiễm cũng lớn rồi sao hai người không sinh thêm đi, có phải đỡ đau đầu vì suốt ngày bị đuổi ra khỏi nhà không?”
Ngô Trác Văn mới đưa chén trà lên môi nghe phải những lời này liền dừng lại cười khổ, anh ta không muốn sao? Nhưng Mạnh Nhược Lam đâu có dễ dàng nghe lời như vậy? Chỉ cần anh có suy nghĩ đó thôi cô ấy đã đá anh ra đường rồi, đừng nói tính kế có em bé.
“Cậu giỏi thì làm đi, tôi dẫu sao cũng có Nhiễm Nhiễm là bùa hộ mệnh rồi, cô ấy vì con không thể để tôi đi lâu được.” Ngô Trác Văn đâu phải loại dễ dàng bị người khác dắt mũi, mơ hồ nhìn ra ý định của Bạch Kính Xuyên vênh mặt lên nói.
Anh ta nói xong, tự nhiên hạ giọng một cách đột ngột, thanh âm phát ra rất nhỏ như sợ ai đó nghe thấy.
“Đêm qua cậu bị lạnh nhạt hả?”
Bạch Kính Xuyên im lặng trừng mắt, đây chẳng phải chuyện tốt vợ anh ta gây ra? Dạy cái gì không dạy, đi dạy vợ người khác cách bắt nạt chồng.
Mạnh Nhược Lam chính là được Ngô Trác Văn chiều hư mà làm càn.
Ngô Trác Văn bình thường chẳng phải hay bị Bạch Kính Xuyên châm chọc sao? Nay thấy anh rơi vào bể khổ giống mình, được thể cười lớn:
“Tập làm quen đi, cậu xem tôi này tinh thần vẫn rất thỏa mái.”
Ngô Trác Văn mồm thì nói vậy cho oai, nhưng ai chẳng biết anh ta khổ sở biết bao, lấy người kém mình nhiều tuổi không những vừa làm chồng mà còn phải làm cha, đã thế có được vợ coi ra gì đâu, hở ra là bị đàn áp.
Bạch Kính Xuyên tràn đầy khinh bỉ cất lời: “Anh tới đây để khoe khoang à? Vậy về đi tôi không có thời gian nghe.”
“Thực không cần nghe?” Ngô Trác Văn thay đổi tư thế ngồi lưng ngả ra sau, hai tay giang rộng cười ẩn ý.
Bạch Kính Xuyên lạnh nhạt nhếch môi, không nể mặt anh ta trực tiếp đứng dậy quay lưng đi về bàn làm việc.
Ngô Trác Văn lườm Bạch Kính Xuyên lẩm bẩm: “Cái thái độ gì thế?”
Sau đó khẽ thở dài rời ghế sofa đi tới bàn, khom lưng lấy ra tập hồ sơ trong túi đẩy tới gần Bạch Kính Xuyên.
“Tôi phải hạ mình nhờ người bạn bên pháp ý lấy cho cậu đó.” Nói rồi anh ta cố tình đá đểu Bạch Kính Xuyên thêm vài câu:
“Kính Xuyên này cảm giác triệt để mất đi tình địch thế nào? Sung sướng lắm phải không?”
Bạch Kính Xuyên vừa xem anh chụp vừa nói:
“Anh muốn thử cảm giác này sao? Nhược Lam năm nay mới hai mươi ba, khi cô ấy bốn mươi anh đã tóc bạc trắng rồi, khi đó anh sẽ biết thôi.”
Vốn muốn người ta tức giận, lại chuyển thành bản thân ôm bụng tức, Ngô Trác Văn cười không nổi nữa kéo ghế ngồi xuống.
“Người bạn kia nói với tôi nhìn sơ qua đây là vụ tự sát, nhưng khi bí mật kiểm tra dạ dày lại phát hiện trong đó có một lượng nhỏ chất gây ảo giác.”
Chính xác là trước khi chết Doãn Khiên đã bị hành hạ không ít, có thể đã nhìn thấy cái gì đó khiến hắn ta hết sức hoảng loạn, phải tìm cách cực đoan nhất để trốn tránh.
Bạch Kính Xuyên nghe Ngô Trác Văn nói, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, xem ra có người cũng không muốn Doãn Khiên sống thỏa mái.
“Cậu không ưa gì hắn ta, sao lại phải tốn thời gian tìm hiểu nguyên nhân hắn chết làm gì?” Ngô Trác Văn có hơi khó hiểu mở miệng hỏi, theo như anh ta biết Bạch Kính Xuyên không rảnh rỗi tới mức này.
“Tôi nghi ngờ chuyện này do Trần Hạo Giang làm, anh nhớ lần tôi nhập viện không? Trước đó Lâm Tường điều tra được người của lão ta đã gặp qua Doãn Khiên.” Bạch Kính Xuyên cho rằng tên Doãn Khiên đó muốn thoát tội, nên đã dùng chuyện của anh uy hiếp lão ra cho nên mới dẫn tới cái chết.
Ngô Trác Văn nhắc nhở: “Nếu vậy ông ta không chỉ dừng lại ở đó đâu, cậu nên cẩn thận vẫn hơn.”
Ai chẳng biết Trần Hạo Giang đang nhắm vào chức vị bộ trưởng bộ quốc phòng, mà muốn leo tới chiếc ghế đấy cần phải bước qua vật cản là Bạch Kính Xuyên, nếu không ước mơ khó thành hiện thực.
Vụ việc xảy ra với Bạch Kính Xuyên vào hai năm trước, có khả năng ông ta cũng liên qua chỉ là chưa tìm được bằng chứng mà thôi.
Đôi mắt Bạch Kính Xuyên trở nên sắc nhọn, xem ra muốn bình yên bên Triệu An Ngữ cần phải nhanh chóng loại bỏ lão rắn độc Trần Hạo Giang.
Bạch Kính Xuyên nhức đầu day day huyệt đạo trên thái dương, rồi chợt nhớ tới việc gì đó vội vàng nâng tay xem đồng hồ, thấy đã tới giờ cơm trưa liền cầm lấy điện thoại gọi cho cô gái nhỏ nào đó.
"Em đang ở đâu vậy? Có cần người phụ xách đồ không?
Âm thanh ở đầu dây bên kia vốn rất huyên náo khó nghe, vậy mà Bạch Kính Xuyên lại có thể dễ dàng tách đi những tạp âm xung quanh, chỉ để nghe giọng điệu êm ái thuộc về người thương.
Không rõ Triệu An Ngữ nói cái gì? Mà khiến rãnh cười trên gương mặt Bạch Kính Xuyên nồng đậm ý cười, ôn nhu cất lời: “Chờ anh nhé.”
Dứt câu anh liền túm lấy áo khoác trên giá treo đồ, chân dài sải bước đi ra cửa.
Ngô Trác Văn ngơ ngác, cái gì là thay đổi một cách chóng mặt giờ anh ta mới biết đấy, một giây trước còn mang dáng vẻ hằn học giây sau đã dịu dàng như mây rồi.
Xem đi, lại còn đối xử với anh ta như không khí nữa?
“Cậu đi đâu đấy?” Ngữ điệu gặng hỏi đuổi theo bước chân Bạch Kính Xuyên.
Bạch Kính Xuyên bất giác dừng bước, anh quên mất vợ anh ta đang ở cùng vợ mình, lôi anh ta đi theo may ra có cơ hội tách riêng.
Nghĩ vậy Bạch Kính Xuyên liền nói: “Mạnh Nhược Lam nhà anh đang ở trung tâm thương mại quẹt thẻ, anh có muốn tới không?”
Ngô Trác Văn nhướng mày, tên này còn điều tra cả vợ anh ta ở đâu sao?
Mang theo suy nghĩ mờ mịt suốt cả đoạn đường, đến lúc tới mới thấy hóa ra tình bạn của phụ nữ được hình thành nhanh chóng đến vậy, tối qua còn giới thiệu làm quen, hôm nay đã trở thành chị em thân thiết nói cười bên nhau rồi.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rồi như bắt được tần số của đối phương linh hoạt di chuyển đi đến chỗ vợ mình.
“Sao không gọi anh sớm, em xem nhiều đồ thế này.” Bạch Kính Xuyên lần lượt đón lấy túi đồ trên tay Triệu An Ngữ nhẹ giọng nói.
“Anh bận mà, em tự lo được.” Hai tay nặng nhọc được tự do, Triệu An Ngữ làm nũng ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên cất lời.
“Chị An Ngữ hay là để bọn họ đem đồ về trước, em dẫn chị tới nơi này vui lắm.” Mạnh Nhược Lam tuổi còn nhỏ đã phải lấy chồng, tính cách ham vui ngó qua chỗ Triệu An Ngữ nói.
Bạch Kính Xuyên lập tức đen mặt, sao ngày xưa lúc giúp Ngô Trác Văn lấy lòng bố mẹ vợ anh lại không nhìn ra Mạnh Nhược Lam phiền phức nhỉ?
“Nhược Lam em quên rồi? Bố mẹ gọi chúng ta sang ăn cơm đấy.” Ngô Trác Văn sợ vợ mình gây thù với Bạch Kính Xuyên gấp gáp kéo vợ qua một bên nhắc nhở.
“Vậy à? Em không có ấn tượng gì hết.” Mạnh Nhược Lam giơ tay lên gõ vào đầu mình mơ hồ suy tư, chẳng lẽ đây là dấu hiệu tuổi già?
“Không sao, còn có anh đây.” Ngô Trác Văn kéo tay vợ xuống đưa lên miệng hôn hít giỗ dành.
truyện xuyên nhanh“Chị An Ngữ thật xin lỗi em bận rồi.” Mạnh Nhược Lam một chút nghi ngờ cũng không có, áy náy mở miệng rồi theo chồng đi trước.
Nhìn thấy vật ngáng đường rời đi, Bạch Kính Xuyên nở nụ cười tươi tắn ôm eo Triệu An Ngữ.
“Cô ấy bận rồi, về nhà thôi.”
“Dạ.” Triệu An Ngữ mỉm cười: “Em mua đồ cho anh đấy.”
Bạch Kính Xuyên thất thần, giây sau khuôn miệng lồng đậm ý cười hệt như đứa trẻ con nhận được món quà mà mình yêu thích, hưng phấn hôn xuống mặt Triệu An Ngữ: “Anh rất vui.”
Không cần biết đó là món đồ gì? Miễn do cô chọn anh đều trân quý.