Triệu An Ngữ thấy nét mặt nhăn nhúm của Bạch Kính Xuyên lại cứ nghĩ rằng ly rượu kia khiến anh không được thỏa mái, đem di động tắt đi bỏ vào túi xách, sau đó ánh mắt dịu dàng bao lấy anh khẽ hỏi.

“Dạ dày anh ổn không?”

Đôi mắt đen láy thoáng lay động, khóe miệng dâng tràn tia gian xảo, Bạch Kính Xuyên thuận nước đẩy thuyền giả bộ như bụng mình đang khó chịu, kéo tay Triệu An Ngữ qua đặt lên: “Hay em xoa cho anh chút.”

Triệu An Ngữ cằn nhằn: “Anh đấy không chịu nghe lời gì cả.”

Nói là nói vậy, nhưng cô vẫn làm theo lời Bạch Kính Xuyên, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ dàng di chuyển qua lại, cứ cách vài phút lại quan tâm hỏi han anh đã dễ chịu hơn chưa?

Bạch Kính Xuyên còn chưa hưởng thụ đủ phúc lợi được bạn gái chăm sóc, sao có thể hạ màn kịch này xuống được, cánh tay vòng qua ôm lấy eo Triệu An Ngữ, đầu tựa vào đầu cô ngữ điệu làm nũng nói: “Để tay em chịu cực rồi, anh không sao nữa.”

Triệu An Ngữ không mấy tin tưởng nâng tay đỡ mặt anh: “Kính Xuyên không được gạt em, hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử?”

Nhìn cô gái dễ mềm lòng này lo lắng cho mình, đáy lòng Bạch Kính Xuyên dâng lên tia tự trách, nghiêng người hôn vào môi Triệu An Ngữ một cái, mỉm cười nói:

“Thực sự không lừa em.”

Triệu An Ngữ nhìn thẳng vào mặt Bạch Kính Xuyên quan sát từng đường nét, sắc thái đến khi không còn cảm thấy bất kỳ điểm khác lạ nào căng thẳng mới được giảm bớt.

Cô luồn ngón tay mình vào tay anh, yêu kiều nói: “Không cho phép anh uống rượu nữa, một chén nhỏ cũng không được.”

Biểu cảm tuyên bố chủ quyền đáng yêu đó nháy mắt khiến gương mặt Bạch Kính Xuyên sáng bừng rạng rỡ, cong môi cười một cách hạnh phúc, cánh tay siết chặt vòng eo Triệu An Ngữ như thể muốn khảm cô vào người.

“Anh nghe lời vợ.” Môi anh kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng thổi vào tai người nghe thanh âm hết sức ngọt ngào. Triệu An Ngữ nghe xong liền đỏ mặt, chu môi nói với Bạch Kính Xuyên: “Ai là vợ anh chứ? Không đứng đắn gì hết.”

“Còn ai ngoài em nữa?” Bạch Kính Xuyên nhéo mũi Triệu An Ngữ cười phong tình: “Không thích anh gọi thế à?”

Triệu An Ngữ lườm Bạch Kính Xuyên đẩy nhẹ tay anh ra: “Anh có phải say rượu rồi không?”

Sau đó thấy xe dừng lại trước nhà, vội vã mở cửa xuống xe.

Bạch Kính Xuyên nhanh chân đuổi theo sau Triệu An Ngữ, tốc độ giữa hai bên không tương xứng chẳng mấy chốc cô đã bị anh bắt được, một đường mạnh mẽ ôm cả người cô trên tay, đôi chân dài sải bước đá cửa phòng tiến vào.

Tới khi lưng Triệu An Ngữ tiếp xúc với ga giường chợt nghe giọng nói đượm mùi tình ái phát ra: “Ở cạnh em còn phải uống rượu mới say được sao?”

Khả năng uống rượu của anh xưa nay rất tối, nhưng lại vì cô nguyện đắm chìm trong men say.

Đối với anh, cô còn hơn cả một bình rượu nặng chỉ cần ngửi thôi đã khiến anh rơi vào trầm luân, càng ăn càng nghiện, một lần chạm vào cả đời thương nhớ.

Triệu An Ngữ bưng mặt, Mạnh Nhược Lam nói quả không sai mấy người đàn ông chung một nhóm này ai cũng giống hồ ly, sơ hở một cái đến xương còn bị nuốt sạch.

“Kính Xuyên em cần đi tắm.” Triệu An Ngữ trống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy nhưng chưa kịp hoàn thành các bước đã bị đôi môi Bạch Kính Xuyên chặn lại.

Anh cắn nhẹ lên môi cô, bàn tay nóng rực vuốt ve gương mặt xinh đẹp trước mắt, lòng rạo rực di chuyển thân thể đè lên người cô, giọng khàn đặc nói: “Xong rồi tắm.”

“Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi à?” Triệu An Ngữ phút chốc cảm thấy ấm ức, chẳng lẽ trong đầu anh ngoài chuyện chăn gối ra không còn muốn làm cái gì khác nữa?

“Ngữ Ngữ nói xem chuyện đó là chuyện gì?” Bạch Kính Xuyên hít thở thật sâu, hơi thở nóng bỏng chăm chú nhìn cô.

“Anh…” Triệu An Ngữ cắn vành môi mình, ngại ngùng tức giận đan xen không nói lên lời.

Bỗng tiếng cười giòn tan cất lên, Bạch Kính Xuyên gục đầu ở cổ Triệu An Ngữ bờ vai rung lên một cách kịch liệt, bấy giờ Triệu An Ngữ mới phát hiện ra anh đang cố tình trêu chọc mình, giơ tay lên đấm vào lưng anh, nước mắt lần lượt chảy xuống, òa khóc:

“Anh bắt nạt em.”

Phải mất vài phút đồng hồ, tiếng cười của Bạch Kính Xuyên mới dừng lại, anh đem cơ thể nặng nề trèo xuống khỏi người Triệu An Ngữ, luồn tay qua eo nâng cô ngồi dậy, ngón tay thuần thục lau nước mắt cho cô:

“Là anh sai rồi, em phạt anh đi.”

Ở bên Triệu An Ngữ càng lâu, Bạch Kính Xuyên càng phát ra mình có rất nhiều tính xấu, ví dụ như thích nhìn thấy dáng vẻ giận hờn của cô chẳng hạn.

Trêu chọc thì là vậy nhưng đến khi người thương không vui lại hối hận cuống cuồng lo lắng tìm mọi cách dỗ dành, đây là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên muốn kiếm thêm chuyện để làm sao?

Triệu An Ngữ dẩu môi, quay mặt đi nhất quyết không thèm để ý tới Bạch Kính Xuyên.

“Ngữ.” Bạch Kính Xuyên mờ mịt, dường như thấy được tương lai của mình bị Triệu An Ngữ lạnh nhạt đuổi ra khỏi phòng, anh nắm tay cô đưa lên miệng hôn cầu mong vớt vát được chút ánh sáng.

Bạch Kính Xuyên mất bao nhiêu công sức, từ nịnh nọt đến mua vui lấy lòng khát khô cả cổ họng, cuối cùng thứ nhận được lại là một câu đuổi người.

“Anh ra ngoài đi.”

Lời nói ra nhẹ nhàng êm tai đến vậy? Mà sao anh nghe như cả bầu trời sụp đổ, Bạch Kính Xuyên khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên trong hai mấy năm chơi chung anh có cảm giác đồng cảm với Ngô Trác Văn.

“Ngữ Ngữ anh biết lỗi rồi.”

“Kính Xuyên anh không chịu ra? Vậy đêm mai, đêm kia anh đừng hòng vào nữa.” Chờ một lúc lâu người đàn ông bên cạnh vẫn chưa chịu nghe theo, Triệu An Ngữ cau mày hạ tối hậu thư.

Nghe cô nói, thần sắc anh ngưng đọng, thân là người phản ứng nhanh nhạy với các con số, anh chắc chắn sẽ chọn vế đầu rồi.

“Em ngủ ngon.” Bạch Kính Xuyên thở dài nặng nề, không một tí tình nguyện rời giường, bước chân chậm chạp thê lương ra ngoài.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, người vốn dĩ đang mặt mày cau có thoáng cái trở lên tươi cười.

Triệu An Ngữ cất lời đuổi theo mùi hương thuộc về Bạch Kính Xuyên còn phảng phất trong phòng:

“Ai bảo anh cả ngày mang em ra trêu đùa, xem sau này anh biểu hiện thế nào?”

“Ting.”

Âm thanh báo tin nhắn phát ra, Triệu An Ngữ thỏa mái nằm sấp xuống giường tay cầm di động mở ra xem.

Nhìn hình ảnh gửi trên nhóm chát, cô không kìm được mà bật cười. Tin nhắn là do Mạnh Nhược Lam gửi tới, còn chủ nhân bức ảnh chính là chồng cô ấy đang ôm một chiếc gối mặt mũi méo xệch đứng ngoài cửa phòng.

“Hay em bảo bác sĩ Ngô sang ngủ cùng lão Bạch nhà chị cho có bạn.” Triệu An Ngữ che miệng, đầu ngón tay linh hoạt soạn lại tin nhắn.

Người thì cười vui vẻ là thế, còn người khác lại rơi vào muôn trùng đau khổ. Bạch Kính Xuyên mở cửa phòng ngủ dành cho khách ra, chán trường chẳng muốn bật đèn, những tưởng từ nay thoát kiếp đơn thân gối chiếc không ngờ chỉ vì nhất thời mà lại phải quay về chốn cũ.

“Ting… Ting.”

Đang lúc buồn bực, Bạch Kính Xuyên nhận được cuộc gọi do Nguyễn Đông Nam gọi đến, sẵn một bụng ngứa ngáy khó chịu không nể nang gì nói thẳng:

“Cậu không biết giờ này tôi bận à?”

Nguyễn Đông Nam còn thê thảm hơn Bạch Kính Xuyên, tan tiệc lái xe theo sau Trịnh Hải Thu cả đoạn đường, để rồi đến bóng người còn không chạm được, đau khổ đứng dưới khu nhà cô ấy, mặc gió sương bủa vây.

“Tôi đang rất gấp cậu giúp tôi đi, Hải Thu nghe lời cậu nhất, khuyên cô ấy vài câu hộ tôi.”

Thế thì sao? Bạch Kính Xuyên nhìn lại bản thân mình, lạnh lùng từ chối:

“Chuyện này tôi không giúp được.”

Thân anh còn lo chưa xong không thể có lòng nghĩ cho người khác được.

Trong quá khứ là Nguyễn Đông Nam có lỗi với Trịnh Hải Thu trước, anh không muốn xen vào chuyện vợ chồng bọn họ, đến thời điểm nào đó cô ấy nhìn ra cậu ta đã thay đổi, nếu còn duyên phận sẽ về với nhau thôi, còn không đành thuận theo ý trời.

Việc trước mắt của anh là tìm cách làm cho Ngữ Ngữ nhà anh nguôi giận đã, với tình hình anh bây giờ biết bạn thân mình cô đơn chẳng phải sẽ vui hơn là cậu ta đang ôm ấp vợ à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play