Ánh mắt Lãnh Cẩn Thu lóe sáng, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, ôm cánh tay Trần Tư Khiêm đi tới chỗ Lãnh Điền Quang cùng Bạch Kính Xuyên đang đứng, tỏ vẻ thân thiết nói:

“Anh Kính Xuyên chuyện lần trước là bọn em không đúng, xin lỗi hai người.”

Đôi mắt Bạch Kính Xuyên lưu chuyển nhìn cô ta hàng lông mày chau lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa. Theo hiểu biết của anh về Lãnh Cẩn Thu, cô ta không phải dạng phụ nữ dễ dàng nhận lỗi trước người khác.

Lãnh Điền Quang nhận ra sắc mặt Bạch Kính Xuyên không mấy tốt đẹp khi thấy con gái mình, mặc dù không biết Lãnh Cẩn Thu đã gây ra chuyện gì? Nhưng thân là người làm cha ai lại muốn con gái mình bị người ta làm khó.

Ông ta giả bộ nghiêm nghị mắng: “Con bé này lại nghịch ngợm rồi, tư lệnh Bạch là ta không biết dạy con.”

Nhìn hai cha con bọn họ kẻ tung người hứng, Bạch Kính Xuyên thu hồi dáng vẻ chán ghét vừa rồi, ông ta đã hạ mình ra mặt anh còn cố chấp làm khó Lãnh Cẩn Thu chẳng phải quá vênh váo không nể mặt ông ta rồi sao?

Bàn tay anh vuốt nhẹ thắt lưng Triệu An Ngữ cười nói: “Hôm nay là ngày vui của vợ chồng ngài, chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại nữa.”

“Thu Thu còn không mau cảm ơn tư lệnh.” Có lời này của Bạch Kính Xuyên, Lãnh Điền Quang mừng ra mặt vội nhắc nhở con gái.

“Tư lệnh Bạch, cô Triệu ly rượu này thay lời xin lỗi của tôi.” Trần Tư Khiêm gọi phục vụ mang rượu lại, cầm lấy hai ly rượu một đưa cho Bạch Kính Xuyên, còn lại tự mình uống trước thay Lãnh Cẩn Thu nhận lỗi, sau đó nhìn sang chờ đợi.

Bạch Kính Xuyên đáy mắt trầm đục nheo lại.

Tên Trần Tư Khiêm này cũng thật biết làm khó người khác, ly rượu tha thứ này anh ở bất kỳ phương diện nào anh cũng không thể từ chối được, đành nhận lấy uống cạn.

“Tư lệnh chúc vui vẻ.” Trần Tư Khiêm khẽ cười cất giọng. Trong lời nói tưởng chừng như rất bình thường này lại ẩn chứa vài phần đau khổ, vài phần căm hận.

“Bộ trưởng xin phép.” Bạch Kính Xuyên xưa nay vốn đã chẳng ưa gì đám người này không muốn nán lại quá lâu, liền chào Lãnh Điền Quang một tiếng rồi đưa Triệu An Ngữ qua khu đãi tiệc ngồi nghỉ. Truyện Khoa Huyễn

“Thu Thu con lại không nghe lời rồi.” Nhìn bóng lưng Bạch Kính Xuyên ôm theo người phụ nữ của anh ta rời đi, Lãnh Điền Quang liền giáo huấn Lãnh Cẩn Thu.

Lãnh Cẩn Thu không kìm được niềm vui sướng nơi khóe miệng, thứ cô ta muốn chỉ còn vài bước nữa là có thể toại nguyện, mấp máy môi đáp lại:

“Bố sau này con sẽ không thế nữa.”

Bạch Kính Xuyên nhích người ngồi sát bên cạnh Triệu An Ngữ, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng kéo bàn có chút trống vắng của cô đặt lên đùi mình.

Khác với khi đối diện với đám người kia, giọng anh lúc này hết sức dịu dàng: “Không được thỏa mái?”

“Không có.” Triệu An Ngữ nhìn đám người vui vẻ xã giao trước mặt bâng quơ trả lời.

Vốn đây là lời nói thật lòng của Triệu An Ngữ nhưng Bạch Kính Xuyên lại không cho rằng như vậy, tỉ mỉ quan sát sắc mặt cô càng nhìn càng thấy cô gái nhỏ này vẫn đang hờn giận mình.

“Chờ thêm lúc nữa tôi đưa em đi ăn.” Ngón tay cái Bạch Kính Xuyên di qua di lại lòng bàn tay Triệu An Ngữ dỗ dành.

“Không…” Triệu An Ngữ định mở miệng nói gì đó lại bị một âm thanh khác cắt ngang.

“Tư lệnh Bạch.”

Cách chỗ bọn họ ngồi không xa có ba bốn người đàn ông đang tụ tập nói chuyện, một người trong số đó phát hiện ra Bạch Kính Xuyên liền gọi.

Bạch Kính Xuyên bên mình còn có Triệu An Ngữ không muốn để cô một mình, mặc kệ đám người kia ra sức gọi không có ý định đứng lên.

“Tôi ở đây chờ anh.” Tuy rằng Triệu An Ngữ không rõ chức vị của mấy người kia ra sao? Nhưng nơi đây đâu đâu chẳng là quan chức cấp cao, cô không muốn vì mình mà Bạch Kính Xuyên để lại ấn tượng xấu trong lòng người ta, mở miệng nói vài câu để anh yên tâm.

“Anh qua một lát.” Sau một hồi đắn đo, Bạch Kính Xuyên quay sang dặn dò Triệu An Ngữ mấy câu, không mấy tình quyện nhấc mông lên đi lại chỗ đám người vừa gọi mình.

“Không giới thiệu chút sao?” Người đàn ông tầm trên dưới năm mươi tuổi hướng mắt về phía sau Bạch Kính Xuyên trêu đùa.

“Cô ấy hay ngại, thẩm phán Lâm đừng chê cười.” Bạch Kính Xuyên nhàn nhạt lên tiếng.

“Cô Triệu có thể dành chút thời gian cho tôi được không?” Trần Tư Khiêm nhân cơ hội Bạch Kính Xuyên không để ý, tiến lên tiếp cận Triệu An Ngữ.

“Tôi và anh có gì để nói với nhau?” Triệu An Ngữ nhìn nụ cười giả tạo trên mặt Trần Tư Khiêm ghét bỏ nói.

Ý gì đây? Lần trước anh ta còn tỏ thái độ khinh khi đối với cô, bây giờ lại lịch thiệp mời mọc rốt cuộc anh ta tính giở trò gì?

“Chẳng lẽ cô không muốn biết chồng sắp cưới của mình trong những năm mất tích đã ở đâu à?” Trần Tư Khiêm sợ còn đôi co với Triệu An Ngữ thêm nữa Bạch Kính Xuyên rất nhanh sẽ quay trở lại, một khi thuốc phát tác lúc đó không còn cơ hội nữa, vừa nói vừa động tay lôi kéo người đi.

“Đồ điên anh có buông tôi ra không?” Triệu An Ngữ hoảng hốt hét lên, nhưng không may cho cô hắn ta đã có sự chuẩn bị chu toàn từ trước, cùng lúc tiếng người dẫn cất lên vợ chồng Lãnh Điền Quang bước ra cảm ơn quan khách, khiến không ai chú ý đến hành động của Trần Tư Khiêm.

Anh ta kéo Triệu An Ngữ ra ngoài hành lang mới dừng lại, cố ý nói những câu vớ vẩn kéo dài thời gian.

Phía bên kia Bạch Kính Xuyên nâng ly chúc mừng xong quay lại chỉ còn chiếc ghế trống, xung quanh đến một cái bóng Triệu An Ngữ cũng không thấy, lòng nóng ran sốt ruột vội vã tìm kiếm khắp nơi.

“Xin hỏi có thấy cô gái cao tầm này… mặc váy xanh ngọc bích không?” Bạch Kính Xuyên giữ lấy một nhân viên phục vụ hỏi chuyện.

Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Tôi không thấy.”

Bạch Kính Xuyên hụt hẫng buông người kia ra, hướng nhà vệ sinh tìm kiếm, lúc này cơ thể anh có chút khác lạ, đầu óc choáng váng phải vịn vào tường để chống đỡ, nhưng anh không quan tâm nhiều bởi sự lo lắng dành cho Triệu An Ngữ đã lấn át tất cả.

“Xin hỏi trong đó có cô gái nào mặc váy xanh bích không?” Bạch Kính Xuyên vừa định tiến vào nhà vệ sinh, thì vừa hay có người bước ra, trước cái nhìn không mấy thiện cảm của người kia anh khẽ nói.

“Cô gái có đôi mắt tròn xoe đúng không? Tôi thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông lên tầng rồi.” Người phụ nữ trung tuổi ngẩn ra một lúc rồi thốt lên.

“Cảm ơn.” Nhận được câu trả lời, Bạch Kính Xuyên nhanh chân xoay người, chạy theo hướng người kia chỉ điểm.

Càng tiêu hao thể lực, cơ thể càng nóng ran, Bạch Kính Xuyên từ thang máy đi ra sắc mặt ửng đỏ hơi thở gấp gáp.

Chuyện gì đây?

Bạch Kính Xuyên dường như nhận ra điều gì đó, thường ngày tửu lượng anh đâu có kém thế này? Có ba, bốn ly rượu đã say là sao?

“Cheng.” Nơi căn phòng cuối hành lang bỗng phát ra âm thanh đổ vỡ, Bạch Kính Xuyên vốn đa nghi không nghĩ nhiều mau chóng đi lại.

“Ngữ Ngữ.” Anh đẩy cửa bước vào lớn tiếng gọi.

Gian chính, nhà vệ sinh tất cả đều không thấy người, Bạch Kính Xuyên thấy vong quay ra.

Bất ngờ có người chắn ngang trước tầm mắt, anh không chút nể nang thẳng thừng đi qua người Lãnh Cẩn Thu.

“Kính Xuyên.” Lãnh Cẩn Thu trong bộ đầm hồng hở cổ thướt tha ôm chầm lấy Bạch Kính Xuyên nỉ non.

Bạch Kính Xuyên giằng tay cô ta ra, gắt gỏng: “Lãnh Cẩn Thu đừng khiến tôi thêm chán ghét cô.”

“Lát nữa sẽ không ghét nữa.” Lãnh Cẩn Thu cười một cách điên cuồng, bất chấp mọi cách tiếp xúc thân thể Bạch Kính Xuyên.

Bạch Kính Xuyên cảm thấy người phụ nữ này đầu óc không ổn đỉnh, lạnh nhạt đẩy cô ta ra.

Bạch Kính Xuyên đặt tay lên chốt cửa nhấn xuống vài lần vẫn chưa mở được, ngoái đầu lại phẫn nộ:

“Lãnh Cẩn Thu cô…”

“Anh Kính Xuyên sao anh lại không thích em? Em có gì không bằng cô ta? Vì sao?” Hai mắt Lãnh Cẩn Thu đỏ hoe, ngồi dưới sàn nhà vừa nói vừa cười, giơ chìa khóa phòng trong tay lên quơ qua quơ lại.

Bạch Kính Xuyên cười khẩy: “Dù cô có hơn cô ấy thì sao? Người tôi yêu vẫn luôn là cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play