Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Triệu An Ngữ đã nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô ngoài sân.
Cô vén chăn xuống giường, đi đến cửa sổ đưa tay kéo nhẹ tấm rèm, nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong màn sương mù.
Ánh mắt cô khẽ lay động, chợt nhớ tới lời dặn dò trong lúc ăn cơm tối qua Bạch Kính Xuyên đã nói.
Cô nghi hoặc nghĩ ngợi, người đàn ông này bận rộn cái gì mà nửa đêm nửa hôm đã tất bật ra ngoài?
Triệu An Ngữ thu tay về, quay lại giường ngủ, khi định nằm xuống thì phát hiện trên mặt tủ có một tờ giấy nhớ nhỏ màu vàng xinh xắn, không rõ để từ khi nào?
Cô lấy xuống xem, trên đó là nét bút ngay ngắn gọn gàng còn thơm mùi mực do Bạch Kính Xuyên để lại, nội dung không nhiều chủ yếu lo lắng cô ở nhà một mình sẽ không vui.
Anh ta vào từ lúc nào vậy? Đúng là ở trong hang sói không có chỗ nào an toàn mà?
Triệu An Ngữ dẩu môi vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, rõ ràng đêm qua cô xoay ngang xoay dọc vẫn không thể nào ngủ đi được, vậy mà từ lúc nào lại ngủ say đến nỗi có người vào phòng cũng không phát hiện ra?
Triệu An Ngữ tự khinh bỉ bản thân mình, sau đó kê gối ra sau lưng nằm tựa vào thành giường, mông lung chờ trời sáng.
Nhưng cô chờ rất lâu vẫn chưa thấy tia nắng sớm xuất hiện, mở cửa phòng ra ngoài xem thử, hóa ra mặt trời đã bị những đám mây đen đem giấu đi, trời giăng một mảnh u ám đáng sợ, có lẽ chưa đầy một phút nữa nơi đám cỏ xanh non kia sẽ đón một trận mưa lớn.
Đúng như Triệu An Ngữ dự đoán, những hạt mưa lác đác rơi, sau đó đổ ào xuống, bọt nước trắng xóa khiến tầm nhìn trở nên thu hẹp. Cô đứng dưới mái hiên nhà đưa tay hứng lấy giọt mưa mát lạnh, lòng không hiểu tại sao lại mang mác buồn.
Tự nhiên cơn thèm cà phê trong cô bộc phát, quay lại nhà, đi vào phòng bếp tìm kiếm nhưng đời sống Bạch Kính Xuyên rất lành mạnh, ngoài sữa ra chính là nước ép hoa quả đến một gói cà phê có đường cũng không có.
Trong lúc Triệu An Ngữ đang chán nản, bất chợt giọng nói của Lục Trị cất lên sau lưng:
“Cô Triệu chào buổi sáng.”
Nói xong anh ta đặt túi đồ ăn mới mua lên bàn.
“Tiệm cháo này rất nổi tiếng ở Hải Thành, cô ăn đi cho nóng.”
Triệu An Ngữ nhìn cậu ta định mở miệng nhờ vả việc gì đó, như lời chưa kịp nói ra ánh mắt chạm phải bờ vai ướt sũng liền từ bỏ ý định.
“Cảm ơn, cậu vất vả rồi.”
“Không có vất vả.” Lục Trị vội vàng xua tay ái ngại: “Cô cần gì hay muốn đi đâu cứ việc sai bảo.”
“Tôi cần mua ít đồ, nhưng trời mưa lớn quá chờ tạnh rồi nói.” Triệu An Ngữ đi tới bàn ăn ngồi xuống, vừa mở nắp hộp ra đã thấy mùi hương ấm nóng thơm ngon phả vào mũi. Dùng thìa gạt một miếng nhỏ đưa vào miệng ăn thử, đúng là danh xưng không sai biệt cho lắm, ngon hơn hẳn những chỗ cô từng ăn.
Triệu An Ngữ ăn hết bát cháo cũng là lúc trời tạnh mưa, trận mưa rào này mau đến cũng mau đi, mây đen trút hết nước trong mình trả lại một bầu trời trong xanh.
Triệu An Ngữ dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn đi ra ngoài, thấy Lục Trị đang đứng ngoài sân rửa xe liền lên tiếng.
“Cậu không bận gì chứ?”
Lục Trị tắt vòi nước trên tay đi, đứng thẳng người lắc đầu: “Việc của tôi hôm nay là làm tài xế cho cô.”
Nghe anh ta nói vậy, Triệu An Ngữ cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa bảo Lục Trị chở mình đi siêu thị mua đồ.
Lục Trị không giống với Lâm Tường cả ngày cau có khó gần, cậu ta mang cho cô cảm giác thân thiện cùng chăng lứa.
Trên đường đi Lục Trị siêng năng giới thiệu đặc sản, khu du lịch nổi tiếng Hải Thành cho Triệu An Ngữ. Cô theo hướng cậu ta chỉ nhìn thấy một con sông khá thơ mộng, buổi chiều mát mẻ cùng người mình yêu ngồi thuyền ngắm cảnh thật tuyệt biết bao.
“Cô Triệu bên kia là cửa hàng bánh bao rất lâu đời, thường mở vào lúc sáu giờ sáng và chưa tới mười một giờ đã đóng cửa.”
Triệu An Ngữ đang chìm đắm vào những cảm xúc riêng không hề nghe được lời Lục Trị nói, cô từng đọc ở đâu đó rằng: Mối tình đầu giống như cơn mưa rào vậy, dù cho ướt áo cũng khó mà quên đi được, mặc cho hiện tại cảm xúc đã chẳng còn nguyên vẹn, nhưng mỗi khi nhìn cảnh vật quen thuộc nào đó lòng cô vẫn còn đau nhói.
Chẳng mấy chốc xe đã đi vào hầm đỗ xe siêu thị, Lục Trị cố định cách xa vài bước đi theo sau lưng Triệu An Ngữ làm chân xách đồ.
Triệu An Ngữ như sợ không có cơ hội ra ngoài lần nữa, ngoài mấy đồ dùng cá nhân ra không biết bao nhiêu hộp cà phê nằm trong xe đẩy.
“Cô còn nơi nào muốn đi nữa không?” Lục Trị xếp đồ vào cốp khẽ hỏi.
Ở đây cô không có người quen hay bạn bè đặc biệt thân thiết nào cả, thật buồn ngoài căn nhà kia ra cô chẳng có nơi nào để đi cả.
Hai người rời siêu thị chưa được bao lâu, phía trước có một chiếc xe Bugatti Centodiec trắng chắn trước đầu xe bọn họ.
“Sao vậy?” Triệu An Ngữ tưởng rằng Lục Trị đi không cẩn thận đụng trúng người ta, lo lắng hỏi.
“Cô ngồi ở đây đừng xuống xe.” Sắc mặt Lục Trị không được tốt, dặn Triệu An Ngữ ngồi yên trên xe, rồi mở cửa bước xuống đi về chiếc xe trắng.
Thấy Lục Trị tới gần, người kia cũng xuống xe, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn đối phương.
Lục Trị là người lên tiếng trước, phá vỡ không khí ngưng đọng:
“Đại úy Trần đây là ý gì?”
Tên đàn ông cười một cách ngông cuồng: “Chẳng có ý gì cả, chẳng qua muốn mời người phụ nữ của tư lệnh Bạch về làm khách.”
“Tôi được lệnh phải đưa cô Triệu về nhà an toàn, thứ lỗi.” Lục Trị không cho anh ta cơ hội lập tức từ chối.
“Lục thiếu úy cậu dám chống đối.” Trong xe bỗng cất lên giọng nói bực tức thuộc về phụ nữ, khi mọi người còn chưa kịp đoán người kia đã tự đi ra.
Triệu An Ngữ nhìn chằm chằm vào tấm kính trước mặt, phát hiện đó là một cô gái xấp xỉ tuổi mình, trông cách ăn mặc có vẻ bối cảnh cũng không tầm thường.
Lục Trị cung kính cúi chào cô ta dè dặt nói: “Cô Lãnh tôi không dám, thế này đi chờ tư lệnh về rồi tôi sẽ nói lại với ngài ấy thịnh tình của hai người.”
Người phụ nữ nhếch khóe miệng, hiển nhiên sắc mặt trùng xuống hất mặt ra hiệu cho người đàn ông.
Anh ta nhận được mệnh lệnh liền đi tới chiếc xe Triệu An Ngữ đang ngồi, mở cửa ra kéo cô xuống.
“Các người đừng quá đáng.” Lục Trị đen mặt xông tới hòng cướp người, nhưng lại bị tên đàn ông dí súng vào đầu:
“Cậu muốn chết.”
“Đại úy Trần đừng có lộng hành, cô Triệu đây là khách nhà chúng tôi, hôm nay trừ khi cậu bắn chết tôi bằng không đừng hòng.” Lục Trị nắm chặt tay lại, nghiến răng nói.
Cánh tay Triệu An Ngữ bị tên đàn ông bóp chặt đến mức đau điếng, cô quan sát thái độ anh ta cùng Lục Trị phán đoán chắc hẳn hai bên là kẻ thù không ưa gì nhau, hắn ta muốn đưa cô đi là nhằm vào Bạch Kính Xuyên hay vì mục đích nào khác? Còn cái thịnh tình kia cô nghĩ chỉ nói cho có mà thôi.
“Lục thiếu úy thật kiên định, cậu xem thế này được không nếu bây giờ cậu để yên cho bọn tôi dẫn người đi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu hành vi hỗn xược với tôi, bằng không…” Người phụ nữ kia đi ngang qua Lục Trị nhấn mạnh từng câu từng chữ, lấy thế lực ra uy hiếp.
Lục Trị biết vế đằng sau của cô ta là ý gì, nhưng cậu ta đã nhận lệnh không thể làm trái được.
Triệu An Ngữ thấy Lục Trị do dự, liền chủ động cầu hòa: “Tôi đi theo hai người, đừng làm khó cậu ấy.”
Triệu An Ngữ không tin ở thời đại hòa bình này, hai người họ giữa thanh thiên bạch nhật dám làm gì mình.
“Tốt lắm, yên tâm tôi sẽ thịnh tình tiếp đãi cô ấy.” Người phụ nữ hài lòng nở nụ cười.
Lục Trị trơ mắt đứng nhìn Triệu An Ngữ bị đôi nam nữ kia đưa lên xe, ngay sau đó gấp gáp lấy điện thoại ra bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia chậm chạp bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô Triệu bị Trần Tư Khiêm cùng Lãnh Cẩn Thu đưa đi rồi.”
Lâm Tường nhíu mày đưa mắt nhìn về căn phòng kín canh gác cẩn mật kia do dự, anh ta hiểu tầm quan trọng của Triệu An Ngữ đối với Bạch Kính Xuyên, nhưng cuộc họp giữa các lãnh đạo cấp cao anh ta không dám đi vào, cũng không dám gọi điện.
Đành gửi tin nhắn thông báo tới máy Bạch Kính Xuyên, mong sao lúc nào đó thủ trưởng xem được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT