Tuy rằng không có quy định rõ ràng nhưng nhân viên ở cao ốc Phỉ Thúy đều biết, thang máy gần góc Đông Nam là thang máy chuyên dụng của Bạch tổng, nối thẳng lên phòng làm việc trên tầng cao nhất. Bởi vì Bạch tổng có bệnh sạch sẽ. Ngày thường, ngoại trừ dọn dẹp tất yếu, những người khác căn bản là không dám dùng thang máy này.
Khi thang máy đến tầng 12, giám đốc bộ phận vừa đi ngang qua muốn tiến lên chào hỏi Bạch tổng nhưng lại thấy một thiếu nữ xinh đẹp khoảng 17-18 tuổi từ bên trong đi ra.
Hắn định khiển trách vài câu, cảnh cáo cô không được dùng thang máy này lại bị một ánh mắt sắc bén của Bạch tổng đứng trong thang máy ngăn lại.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Tô Quân Quân hiển nhiên cũng không phát hiện điều gì bất thường, xoay người lại đối mặt với soái ca kính gọng vàng: "Vừa rồi, cảm ơn anh. Trận thi đấu kia chúng ta cùng cố lên!"
Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch tổng ngày thường không cười không nói gật đầu nói với cô gái: "Cố lên!"
Cửa thang máy rất nhanh đóng lại, Tô Quân Quân lúc này mới xoay người đi về phía cầu thang bộ ở đối diện. Cô hiển nhiên cũng không chú ý đến giám đốc bộ phận đang ngây ra như phỗng ở bên cạnh.
Đối với Tô Quân Quân mà nói, gặp được soái ca vô cùng phù hợp với thẩm mĩ của mình thật sự là một việc vô cùng tuyệt vời, người nọ tính cách thật tốt, thật hiền hòa lại rất lịch thiệp. Tuy ràng cô không có mặt dày để xin Wechat của người ta được nhưng chỉ cần vượt qua vòng đầu tiên, tiếp tục thi đấu, về sau khẳng định còn cơ hội gặp lại tiểu ca ca vừa rồi.
Cùng lúc đó, trong thang máy không ngừng đi lên, Hùng Tuấn Thanh đứng sau Bạch tổng không nhịn được mở miệng hỏi:
"Sao thiếu gia lại cho cô gái đó vào? Không phải ngài khó chịu khi có người tiến vào địa bàn ngài sao?"
Bạch tổng hơi híp mắt, nghĩ lại cảm giác vừa rồi, nói: "Cô ấy không giống người khác, rất dễ chịu."
Hùng Tuấn Thanh nghe xong những lời này, trong lòng lập tức cả kinh, theo bản năng mà nói: "Không thể nào? Cô gái kia nhìn qua vẫn còn khá nhỏ đi? Hơn nữa cô ấy không giống con cháu của những nhà khác."
Bạch tổng không để bụng nói: "Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với cô ấy ở phương diện kia."
Hùng Tuấn Thanh lại vội vàng nói: "Cũng không nhất định là không có hứng thú nha, trong tộc bên kia an bài rất nhiều thứ. Thiếu gia ngài dứt khoát theo ý họ thử xem đi. Ngài ưu tú như vậy, không lưu lại mấy cái hậu đại thì sao được?"
Nghe xong lời này, khuôn mặt tinh xảo của Bạch tổng lập tức trầm lại. Tuy rằng đeo kính gọng vàng làm hắn nhìn qua thật văn nhã nhưng phiến mắt kính kia hiển nhiên không thể ngăn được ánh mắt sắc bén của hắn.
Bạch tổng tuy không trực tiếp động thủ nhưng Hùng Tuấn Thanh thân hình cường tráng là thế lại giống như bị ai đó bóp nghẹt, sắc mặt hắn trắng bệch, sau lưng rất nhanh bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Mãi đến khi Bạch tổng rời ánh mắt đi, lạnh lùng nói:
"Chuyện của tôi từ khi nào đến phiên người khác quản?"
Hùng Tuấn Thanh vội thở phì phò hít từng ngụm khí, không thể nói chuyện, hắn chỉ có thể liều mạng gật đầu, biểu hiện rằng mình sai rồi. Bạch tổng cũng không nhìn về phía hắn.
Qua một lúc lâu, Hùng Tuấn Thanh mới thật vất vả bình tĩnh lại, lúc này mới không nhịn được thở dài. Theo lý thuyết, tuổi tác của hắn còn lớn hơn so với Bạch tổng, các phương diện khác kinh nghiệm cũng tương đối phong phú. Đáng tiếc thực lực lại chênh lệch quá lớn, cũng trách không được Bạch tổng muốn chỉnh hắn.
Bọn họ tuy rằng cùng tộc nhưng lại không có quan hệ thân thích, đặc tính của chủng tộc quyết định tính cách sinh hoạt của bọn họ. Cơ hồ mỗi cá thể đều là bá chủ một phương, nếu như tự tiện xông vào địa bàn của đối phương, dù không chết cũng bị trọng thương.
Từng thế hệ truyền xuống, những người khác ít nhiều cũng trở lên hòa nhập, cùng người khác ở chung một chỗ quan hệ cũng hòa hảo. Nhưng trên người Bạch tổng lại xuất hiện gen phản tổ hiếm thấy, không những năng lực là mạnh nhất, tính cách cũng thập phần táo bạo.
Nếu không phải yêu cầu sinh hoạt trong xã hội nhân loại, chỉ sợ Bạch tổng cũng không cho phép Hùng Tuấn Thanh đi theo bên cạnh. Hùng Tuấn Thanh thật sự nhịn không được hoài nghi, nếu ngày nào đó Bạch tổng tức giận, có khi nào sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của hắn không?
*
Bên kia,Tô Quân Quân xuống đến tầng 10, thuận lợi lấy được số báo danh, được nhân viên công tác đưa đến nơi thi đấu, kì thực nơi đó là phòng bếp được dựng lên trên sân hoạt động lớn, bốn phía còn vây quanh các biển quảng cáo tài trợ đồ điện, đồ làm bếp.
Cái gọi là vòng loại cũng là phân chia làm vài tổ để chọn lọc dần. Tô Quân Quân bi phân vào tổ A, cô bất động than sắc mà nhìn một vòng, đại khái có khoảng ba bốn mươi người.
Lại nói tiếp, hạng mục thi đấu vừa đơn giản lại thô bạo, chính là muốn khảo hạch kỹ thuật cơ bản nhất của đầu bếp – xắt rau.
Nguyên liệu sớm đã được chuẩn bị tốt, mọi người đứng theo nhóm cùng nhau thái hành tây. Sau đó, chuyên gia sẽ nhận xét và chọn ra thí sinh tiếp tục vào vòng trong. Người nào không được chọn liền coi như thất bại.
Xuyên tới nơi này một tháng, Tô Quân Quân đã luyện dao được 7 phần so với đời trước, thái hành tây tự nhiên không làm khó được cô. Cô cũng may mắn trở thành người đầu tiên được nhận xét đủ tư cách tham gia vòng tiếp theo, Tô Quân Quân ngồi ở một bên không có chuyện gì làm liền dứt khoát quan sát các tuyển thủ đang thái hành ở giữa sân.
Tiết mục này vốn dĩ gọi là " Cao thủ ở dân gian, trù nghệ đại thi đấu", đương nhiên cũng không phải cuộc thi đấu chuyên nghiệp gì. Người tới báo danh dự thi trên cơ bản cũng không phải đầu bếp chính thức gì. Có người tham ăn, có người yêu thích mỹ thực, cũng có cao nhân phòng bếp. Nam nữ già trẻ đều có, từ cô chú bốn năm chục tuổi đến học sinh tiểu học.
Người ra đề cũng coi như khá thông minh, lúc thái hành tây, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ bị dính vào mắt. Hơn nữa, so kỹ thuật thái rau thì tốc độ thái phải nhanh, thành phẩm phải có độ lớn nhỏ như nhau. Cứ như vậy, người có kinh nghiệm nấu ăn trong thời gian dài tương đối có ưu thế. Ví dụ như một thím trông hơi béo kia, ở nhà làm người phụ nữ của gia đình mấy chục năm, kỹ thuật xắt rau rất tốt. Bà ấy cũng được chọn vào vòng tiếp theo.
Vì vậy, những người có kỹ thuật xắt rau quá cứng nhắc, vốn đã thái rất chậm rồi, lúc sốt ruột còn lấy tay lau mồ hôi, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi bị chê cười.
Trong tổ A có một vị tuyển thủ ăn mặc tương đối khoa trương, tóc dài buộc thành hai bím tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ hầu gái. Cô gái kia trước khi đi thi còn cố ý trang điểm, lông mi giả, son môi, móng tay cũng làm thật đẹp. Nếu đứng ở chỗ khác cô ấy mặc như vậy cũng rất xinh đẹp, nhưng tới phòng bếp rồi thì lại có chút không tiện.
Cô gái thái hành tây, mũi đau xót không chịu được khóc lên. Cố tình, cô ấy rất sốt ruột dùng mu bàn tay lau nước mắt, trên tay vốn dĩ dính hành tây, lại cọ vào mắt, nước mắt tự nhiên không ngăn được mà chảy xuống, rất mau liền làm nhòe lớp trang điểm, nhìn qua rất chật vật.
Thái hành tây cũng có thể khóc tới đáng thương như vậy, Tô Quân Quân thật sự không quá xem trọng cô gái này.
Chắc là do cô biểu hiện lộ hẳn ra bên ngoài, cô gái tóc ngắn màu đỏ soái khí bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi:
" Cô không quen biết cô tả hả?"
" Tôi nên quen biết cô ta sao?" Tô Quân Quân theo bản năng nhìn về phía cô gái.
Cô gái tóc đỏ với vẻ mặt ngạc nhiên mà đánh giá Tô Quân Quân một phen, lúc này mới mở miệng nói: " Cũng không nhất thiết phải biết đi. Nhưng đó là Đổng Giai Nam, gần đây rất hot".
"Cái gì, minh tinh cũng đến tham gia thi nấu ăn?" Tô Quân Quân theo bản năng hỏi.
Cô gái tóc đỏ lắc đầu, lại mở miệng nói: "Cũng không tính là minh tinh gì, chỉ là một võng hồng. Nhiều nhất cũng xem như là tuyến 18 đi?"
Tô Quân Quân liếc mắt nhìn Đổng Giai Nam một cái, vẫn còn đang khóc nha. Lại nhịn không được nói: "Cô ấy nhìn qua có vẻ không am hiểu nấu nướng lắm nha."
Cô gái tóc đỏ thở dài: "Xem ra cô quả nhiên cái gì cũng không biết. Cô thái hành tây tốt như vậy, phần cứng điều kiện cũng không tồi, tôi còn tưởng cô là tuyển thủ hạt giống do bọn họ tìm tới cơ."
"Tuyển thủ hạt giống? Tôi chỉ là một người yêu thích nấu ăn. Tự mình tới báo danh." Tô Quân Quân nghiêm mặt nói.
Đối diện với đôi mắt tĩnh lặng cô, cô gái tóc đỏ lắc đầu, hạ giọng nói thêm.
"Đây là kênh Thúy Trúc Entertainment làm ra để thi đấu, mặc kệ tiết mục có hiệu quả như thế nào, chỉ cần biểu hiện tốt, có điểm nổi bật, ít nhiều sẽ có cơ hội. Cho nên rất nhiều võng hồng, tiểu minh tinh đều tới đây tham gia thi đấu."
"..........." Tô Quân Quân nghe xong lời này, lập tức cảm thấy có chút buồn khổ.
Cô một lòng nghĩ rằng dựa vào thực lực của bản thân có thể bắt được 100 vạn kia vào tay, hoàn toàn thoát khỏi Tô gia. Nhưng cô gái tóc đỏ này vừa nói, thi đấu trù nghệ này căn bản chính là một gameshow???
Cứ như vậy, trên người cô điểm gì cũng không có, còn có thể lấy được quán quân sao?
Thi đấu bình phán tiêu chuẩn là cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT