*nguồn: Pinterest*

--------------------------------

Tài xế xe buýt dẫn Cố Ỷ đi đến cuối bãi xe, vòng ra ngoài từ cửa nhỏ, đi thẳng về phía nghĩa địa Tây Sơn.

Chẳng bao lâu, nó dừng trước một cánh cửa sắt. Cố Ỷ hoang mang nhìn cánh cửa. Cô chỉ cái cửa sắt: 'Làm sao tao qua được?' Tên tài xế vốn là quỷ nên nó chỉ cần đi xuyên qua cánh cửa nhưng cô là con người. Khe hở của cánh cửa không đủ rộng, cô không thể chui qua trừ khi trèo tường.

Tên tài xế ngây ngô thầm nhủ: Làm sao tôi biết được! Nhưng nó đành im lặng trước vũ lực của Cố Ỷ.

Cuối cùng, Cố Ỷ đã nghĩ ra một biện pháp: tên tài xế sẽ ngồi trên đầu tường làm cái neo cho cô mượn sức kéo dây đỏ leo qua.

Nửa đêm chạy đến nghĩa địa trèo tường, nếu bị người phát hiện, chẳng biết mặt mũi để đâu! Để người khác không phát hiện và không mắng cô bị bệnh, Cố Ỷ đã cố ý kéo theo tên tài xế quay clip: 'Chuyện là như vầy, tôi trèo tường là vì tìm ra hang ổ của bọn chúng, rước vợ tôi... rước người mất tích trở về, không hề làm chuyện gì kỳ lạ!'

Tên tài xế chán chê: Cô muốn quay clip thì quay đi, tại sao phải ngồi trên đầu tường để quay? Cô làm vậy bộ không kỳ lạ?

Nó chỉ dám tự lải nhải không dám thốt ra nửa lời.

Quay xong clip, Cố Ỷ lập tức nhảy xuống phía bên kia. Bức tường cao ba mét, lúc leo lên tương đối phiền nhưng khi xuống lại rất đơn giản, không cần phụ trợ, nhảy xuống là xong.

Tên tài xế thì xui xẻo. Do tay nó còn bị buộc dây đỏ, khi Cố Ỷ nhảy xuống tiện tay kéo nó lao xuống theo. Nó chao đảo, té thẳng xuống mặt đất.

Con nhỏ này xuống cũng không báo trước! Tên tài xế thầm gào thét. Bản mặt vốn đã nát của nó nay còn nát hơn.

Cố Ỷ kéo sợi dây đỏ nhắc nhở. Tên tài xế nhanh chân đi lên trước cô để tiếp tục dẫn đường. Đường đi ngày càng lệch khỏi khu nghĩa địa Tây Sơn. Chính giữa khu nghĩa địa là những hàng mộ phần sạch sẽ gọn gàng nhưng tại cái góc xa hơn lại là những mộ hoang xiên xẹo, thậm chí một vài mộ bia đã bị bể nát lăn lóc trên đất. Phương hướng mà Cố Ỷ đang đi ngày càng hoang vắng, chỉ còn một lối mòn vừa đủ một người đi.

Cố Ỷ ngoái đầu nhìn về sau. Nơi đây đã cách bãi xe rất xa. Cô biết đặc tính của lũ quỷ, chúng rất ít khi xa rời thi thể của nó. Nếu chúng ở quá xa, tốc độ tiêu hao hồn lực càng được đẩy nhanh hơn bình thường.

Ban đầu khi cô nhìn thấy tài xế xe buýt chạy xe đến những địa điểm cách xa nơi đây, cô còn nghĩ có lẽ bởi vì nó có nguyên do, thí dụ như lớp tro cốt mà tài xế đắp lên mặt hoặc bản thân nó là một môi giới đặc biệt.

Thế nhưng, nơi đây đã cách chiếc xe rất xa, nó vẫn còn chuẩn bị đi sâu vào trong, có thứ gì đó không bình thường. Tên tài xế vốn không mạnh, cũng không nhập vào con người, làm thế nào nó có thể chạy lung tung khắp nơi ?

'Mày cách xa xe buýt như vậy có sao không ?'

Tên tài xế lập tức hiểu hàm ý của cô: 'Thật ra không cần lo, thi thể của tôi được chôn ở nghĩa địa Tây Sơn này, khi nãy có đi ngang qua. Người nhà tôi đã chôn tôi ở đó. Mảnh đất này làm cho tôi thấy dễ chịu. Lúc ra ngoài chạy xe, ông chủ sẽ cho chúng tôi hồn lực, chỉ cần dẫn người cho ông chủ là được.'

'Ông chủ của tụi bây rất có đầu óc kinh doanh.'

Cố Ỷ hoàn toàn ăn ngay nói thật. Có thể coi nơi đây là công ty xe buýt mà Chu Mỗ mở cho chúng nó nhưng tiền xe thực sự quá đắt. Hành khách phải dùng tính mạng để trả tiền vé.

Tên tài xế yếu ớt như thế kia. Từ đó Cố Ỷ có thể khẳng định Chu Mỗ đã không cho nó quá nhiều hồn lực.

Hay ! Ăn nhiều, ói ít ! Phát triển dần dần, tích lũy suốt bảy năm qua, tên Chu Mỗ đó chắc đã mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Cố Ỷ chợt thấy lo lắng. Tuy vợ cô – Khương Tố Ngôn – rất mạnh, nàng là nữ quỷ ngàn năm nhưng nàng theo kiểu phong kiến và vẫn luôn ở âm phủ quen đối phó với lũ quỷ hình dáng kệch cỡm. Chưa chắc nàng đã đánh thắng một con quỷ chuyên kiểu tư bản bóc lột như Chu Mỗ !

Người ta làm lớn làm mạnh, khi nãy cô đã thấy rất nhiều chiếc xe 'đêm số 4' ở bãi xe, công ty phát đạt ! Người ta còn là chủ một công ty thu lợi nhuận bằng hồn lực !

Cố Ỷ bối rối đi theo tên tài xế xuyên qua đường núi, cuối cùng đi đến một cái cửa sơn động. Gọi nó là sơn động cũng không chính xác, nó giống một hầm trú ẩn hơn, vừa nhìn là biết nhân tạo.

Cái hầm trú ẩn có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu. Bên trong hầm tối đen, không có ánh đèn, còn có tiếng nước tí tách truyền ra ngoài. Cố Ỷ mở ra chức năng đèn pin trên điện thoại để soi vào trong nhưng cô vẫn không nhìn rõ thứ bên trong.

'Ở bên trong.'

Cố Ỷ hoài nghi tên tài xế muốn cô chết nên mới gạt cô đến đây.

Làm sao đây? Vào hay không vào?

Con người của Cố Ỷ lắm lúc gan dạ đến lạ thường. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định: Vào!

Lối vào của hầm trú ẩn chất đầy đá. Cổ Ý cẩn thận đi từng bước trong bóng tối. Đi được hơn mười mét, nước đã chảy đầy ra đất, một chân đạp xuống đủ để nước văng tung tóe. Tuy đêm hè thường nóng bức nhưng hầm trú ẩn lại mát mẻ lạ thường. Thậm chí, bầu không khí sẽ trở nên lạnh lẽo khi ở lâu. Khí lành lạnh thổi từ sâu trong hầm ra ngoài.

Nếu là ngày thường, Cố Ỷ chắc chắn sẽ không muốn đi sâu vào trong vì nó quá kinh khủng, đôi khi còn sẽ xuất hiện rắn, rết, chuột. Thế nhưng, chỉ cần cô nghĩ đến Khương Tố Ngôn còn ở trong đó, cô càng không thể không đi. Có khi nàng đang trưng ra bộ mặt âm trầm chờ cô bên trong, hoặc nàng đang vô cùng đáng thương vì bị bắt làm đồ ăn trong đó.

Cố Ỷ chỉ còn cách kiên cường đi tiếp vì cô có cảm giác khả năng Khương Tố Ngôn trầm mặt chờ cô sẽ cao hơn. Dù gì người ta cũng là Quỷ vương ngàn năm. Nếu khả năng thứ hai là sự thật, giờ Cố Ỷ vô đó nghĩa là đi thêm món cho người ta.

Thêm món thì thêm món. Không có Khương Tố Ngôn, cô sớm muộn cũng sẽ vào bụng con quỷ khác.

Cố Ỷ không rõ mình đã đi được bao nhiêu mét nhưng cô dám chắc nơi cô đang đứng đã cách lối về quá xa. Cả hai quẹo vào một ngã rẻ, sau đó đi thêm một lát. Cuối cùng, tên tài xế đột ngột dừng lại, chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh.

Cánh cửa rỉ sét khép hờ, ổ khóa kiểu cũ nhưng không khóa. Cô đẩy cửa, cánh cửa sắt phát ra tiếng chói tai.

Cố Ỷ nhìn vào mảnh tối đen bên trong, tay cầm chắc điện thoại để rọi đèn, bước chân đi vào. Cô không quên đe dọa tên tài xế trước khi đi: 'Nếu mày dám chỉ sai đường, trước khi chết tao cũng sẽ kéo mày theo.'

Cô bước vào trong căn phòng tối đen như mực, ánh sáng đèn pin điện thoại càng như ánh sáng giữa đêm đen nhưng cô không thấy gì cả. Trong lúc bực bội, cô bỗng nhìn thấy miếng vải đỏ sậm đang trải dài trên đất.

Miếng vải này đã quá quen thuộc với Cố Ỷ. Nó là vạt váy dài của Khương Tố Ngôn, nào có sai lạ chi? Cô Ỷ chạm tay vào bề mặt vải. Chính là xúc cảm lạnh buốt ấy.

Cố Ỷ một tay vừa cầm điện thoại vừa quấn vải đỏ thành vài vòng, tay còn lại gom gọn chúng vào lòng. Cô vừa đi về trước vừa gom vải. Cô không hề chê vải đỏ dơ bẩn bởi vì cô biết Khương Tố Ngôn rất thích sạch sẽ. Trong hoàn cảnh dơ dáy như nơi đây, vậy mà những thước vải đỏ vẫn rất sạch sẽ, không bị nhiễm bụi và nước trên đất.

Sau khi mở ra cánh cửa tiếp theo, Cố Ỷ đã phát hiện lão bà của mình.

Nơi đây quanh năm u tối nhưng căn phòng này vẫn sáng choang ánh đèn như ban ngày. Cố Ỷ vẫn còn ôm váy của Khương Tố Ngôn. Chờ thấy được người, vạt váy dài lập tức rút về dưới chân nàng.

Cố Ỷ biết... Lão bà của cô sợ cô không tìm được đường nên đã cố ý dẫn đường cho cô đến đây.

Cố Ỷ nhanh chóng tắt đèn pin và nhét điện thoại vào túi. Cô bắt đầu quan sát căn phòng và phát hiện một cảnh tượng không mấy bình thường.

Khương Tố Ngôn đang ngồi trên một cái ghế kiểu Trung Quốc ngay giữa phòng. Lấy nàng làm ranh giới, căn phòng được chia thành hai bên rất rõ rệt: một bên là người, một bên là quỷ.

Biểu cảm đôi bên giống y nhau đến lạ kỳ. Người thì sợ hãi rụt rè chui rúc vào trong góc. Quỷ cũng không khá khẩm là bao, đều tụ thành một nhóm run rẩy không dám cử động. Thế nhưng, bên trong đám quỷ có một con quỷ khá bự con. Khi nó nhìn thấy Cố Ỷ và tên tái xế, nó đã hung hăng trợn mắt nhìn tên tài xế.

Tên tài xế lập tức run rẩy, sau đó chầm chậm đi qua, ngồi bên cạnh con quỷ bự con.

Nó còn nhỏ giọng bẩm báo: 'Em cũng không muốn tự chui đầu vào lưới nhưng em đánh không thắng ả!'

Cố Ỷ tinh mắt nhận ra bạn trai chị Vương trong đám người. Cô vui vẻ sung sướng vì bản thân đã cầm chắc 1000 trong tay.

Nhưng cảnh tượng trước mắt thật làm cô quá ngạc nhiên. Sao cả hai bên đều đồng loạt ngồi xổm và cúi đầu y như một đám tội phạm đi cải tạo thế nhỉ?

Chuyện đó để sau cũng được. Cô lo dỗ dành vợ trước đã.

Cố Ỷ cẩn thận từng bước đi đến trước mặt Khương Tố Ngôn. Biểu cảm của nàng ngay lúc này chính là: Ta đang rất giận !

Toàn thân nàng là bộ áo cưới đỏ rực, vạt áo dài rũ trên mặt đất, đôi mắt đen như mực. Dù căn phòng sáng trưng nhưng vẫn làm cho người ta hoảng sợ.

Cố Ỷ muốn đến gần hơn nên cô đưa tay vén vạt váy dài của nàng. Ngay khi cô vừa đụng vào bề mặt vải, cả người lập tức bị vạt váy đỏ trói chặt như cái bánh chưng và ngồi bệt xuống đất. Cô bị kéo đến trước mặt nàng. Vị trí cô ngồi thấp hơn nàng một cái đầu.

Người bình thường lâm vào tình thế ấy sẽ bị dọa sợ tái xanh mặt mày. Cố Ỷ cũng không ngoại lệ. Cô thầm nghĩ: Khương Tố Ngôn muốn ăn mình? Nhưng cô nhớ lại lời nàng từng nói, trừ khi cô tự nguyện, nếu không nàng sẽ không cưỡng chế kéo cô xuống đó.

Cố Ỷ dần bình tâm lại nhưng đám người kia bắt đầu có kẻ thét thất thanh vì chứng kiến cảnh vừa rồi. Tiếng thét chưa vang lên được bao lâu đã bị ánh mắt rén người của Khương Tố Ngôn chặn lại.

'Cố Ỷ, nàng còn dám tới ?'

Giận thật rồi, ngay cả tiếng phu quân cũng không gọi.

Cố Ỷ thở dài, không những không sợ hãi còn thấp mày rũ mắt ngoan ngoãn nhận lỗi: 'Lão bà, tôi sai rồi!'

Cô nghĩ tuy Khương Tố Ngôn đang giận nhưng chưa đến mức không nhận người thân. Nếu nàng thực sự không muốn nhận, tại sao căn phòng lại sáng sủa ánh đèn, nó còn được quét dọn sạch sẽ, ngay cả mẩu đá vụn cũng chẳng có?

Nàng còn rải váy dài để dẫn đường cho mình vì sợ mình bị lạc.

Nàng còn dám nói mình đang giận nữa không, nàng quan tâm ta đến vậy mà!

Chỉ cần nhiêu đó thôi, Cố Ỷ đã thấy: Mình chốt kèo trên rồi!

--------------------

Tác giả:

Cố Ỷ - kẻ đang bị trói thành cái bánh chưng- khoái chí vì mình chốt kèo trên.

Nhắc nhở thân thương: Đối với loại người như Cố Ỷ, chỉ cần cho cô mấy hộp màu đã đủ cho cô mở cả một xưởng nhuộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play