Nói thật, mỗi lần cãi nhau với Phó Nghệ Luân, cô đều cảm thấy rất thoải mái, giống như được giải phóng vậy.
Chỉ là phương pháp này có hơi đả thương lòng người.
Cô và Phó Nghệ Luân cùng nhau lớn lên, tình cảm của hai người rất tốt, về cơ bản mỗi lần cãi nhau đều là Phó Nghệ Luân sẽ nhường cô.
Cô sớm đã quen với kiểu cãi nhau như thế này rồi, chỉ cần ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ trở về như lúc ban đầu.
Nói đến đây, tất cả cũng là do Thư Tịnh không tốt.
Anh nhắn tin vào lúc nào không nhắn, lại chọn đúng lúc này để nhắn.
Cũng còn may thông báo không hiển thị nội dung tin nhắn, nếu không, có khả năng là lửa đã chảy, anh còn đổ thêm dầu vào lửa nha.
Sớm biết phiền toái như vậy, thì lúc đầu, cô đã không kết bạn với anh rồi.
Thật đúng là nghĩ tới ai, người đó sẽ xuất hiện, anh thế mà không gửi tin nhắn nữa, mà trực tiếp chuyển sang gọi video.
Phó Vị Vũ vô tình cúp máy, gửi cho anh một tin nhắn thoại “Có chuyện gì thì anh nhắn tin đi.
Bây giờ tôi không tiện gọi video.
Không nói lời nào mà đã gọi video tới cho người khác, điều này rất bất lịch sự.”
Thư Tịnh cũng gửi qua một tin nhắn thoại: “Vừa rồi, anh nhìn thấy nhân viên phục vụ mang lên phòng của anh em không ít rượu, sắc mặt của anh ấy cũng không được tốt cho lắm.”
Sau chuyện của Quan Niệm, Phó Vị Vũ lại một lần nữa đổi phòng, nam nữ không ở cùng một tầng với nhau.
Đêm nay, Phó Nghệ Luân ở lại khách sạn, trùng hợp là ở phòng trước đó của cô, đối diện với phòng của Thư Tịnh.
Phó Vị Vũ thoa xong kem dưỡng ẩm, rồi nằm ở trên giường lớn, nhắn tin cho Thư Tịnh: “Cãi nhau một vài câu, cứ để anh ấy uống rượu giải sầu đi!”
Thư Tịnh cũng nhắn tin lại: “Không phải tình cảm của hai người rất tốt sao? Sao lại cãi nhau rồi?”
Phó Vị Vũ: “Vì chó.”
Thư Tịnh: “Anh của em không cho em nuôi chó sao?”
Phó Vị Vũ: “Đúng vậy! Tôi vẫn luôn muốn nuôi một con chó, nhưng anh ấy không đồng ý.”
Cô thuận theo đề tài của anh bắt đầu sáng tác kịch bản, cũng không quan tâm là anh có tin hay không.
Thư Tịnh: “Anh ấy không đồng ý là đúng.
Không phải em bị dị ứng với lông của chó mèo sao?”
Phó Vị Vũ: ...!Vì sao anh lại biết cô bị dị ứng với lông của chó mèo?
Phó Vị Vũ: “Anh tìm kiếm thông tin của tôi sao?”
Đây là lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Thư Tịnh: “Bà ngoại nói cho anh biết.”
??? Cô ngồi dậy từ trên giường lớn, hung hăng bóp mạnh vào cổ tay.
Tên cẩu nam nhân này không ngờ lại dám đi quấy rối bà ngoại của cô, thật là cắn chặt không buông mà.
Phó Vị Vũ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức chạy xuống tầng dưới, bóp chặt cổ của cái tên cẩu nam nhân này, để anh cách xa bà ngoại của cô một chút.
Phó Vị Vũ lười đánh chữ, chuyển sang gửi tin nhắn thoại: “Không phải là tôi đã nói với anh rồi sao? Anh đừng có lại đi quấy rối bà ngoại.
Ở nước Mỹ mấy năm nên bây giờ, anh nghe không hiểu tiếng Trung à?”
Ở trước mặt anh, tính tình nóng nảy của cô không hề che giấu một chút nào.
Thư Tịnh trả lời: “Không phải là em đã xóa thông tin của anh ở trong hệ thống an ninh rồi sao? Bây giờ anh muốn đi thăm bà ngoại cũng đâu vào được.”
Phó Vị Vũ: “Vậy bà ngoại nói cho anh biết tôi bị dị ứng với lông của chó mèo khi nào?”
Thư Tịnh: “Ba năm trước.”
Đó là lúc quay chương trình tống nghệ kia, khẳng định là lúc cô không có ở đó, nếu không thì vì sao cô lại không có một chút ấn tượng nào.
Chỉ là đã lâu như vậy, vì sao anh vẫn còn nhớ?
Thư Tịnh làm sao có thể quên được, lúc trước, trong nhà của anh có nuôi một con mèo, tổ tiết mục vì muốn tăng thêm hình tượng ấm áp nên đã đem con mèo đó tới trường quay.
Nhưng khi mèo đến, anh đã phát hiện ra một điều, cô bị dị ứng với lông mèo.
Khi làm việc, cô sẽ vì anh mà cố gắng kìm chế, chỉ khi nào đến thời gian nghỉ ngơi, cô ở trong phòng trang điểm mới bắt đầu hắt hơi không ngừng.
Thư Tịnh phát hiện ra điều này, tự mình qua hỏi cô có chuyện gì không, nhưng cô lại không nói mình bị dị ứng với lông mèo, mà chỉ nói là bệnh viêm mũi phát tác.
Anh không muốn để cô cậy mạnh, liền bàn bạc với tổ tiết mục, bảo họ đưa mèo về nhà.
Sau đó, khi đến viện dưỡng lão, từ bà ngoại, anh mới biết thêm được nhiều điều.
Càng hiểu rõ cô, anh lại càng yêu cô hơn, càng thêm kiên định muốn tỏ tình với cô khi chương trình kết thúc.
Cô vì anh mà chịu thiệt, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, muốn giấu diếm tình trạng cơ thể của mình để phối hợp quay chụp, hoàn thành chương trình.
Lúc ấy, anh vừa thương cô, lại vừa giận cô.
Nếu như không phải anh sớm phát hiện ra, thì chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện.
Phó Vị Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngây người.
Ký ức giống như thủy triều hiện lên, từng tầng sóng, tầng bọt đánh vào lòng cô, vừa lạnh lại vừa đau.
Hiện tại, cô chỉ muốn nhanh chóng quay xong bộ phim này, để không còn liên quan gì đến anh nữa, nếu không, có lẽ cô sẽ lại bị anh làm cho rung động mất, đến lúc đó lại phí công nhọc sức.
Phó Vị Vũ không trả lời Thư Tịnh nữa, trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ.
*
Mấy ngày sau đó, trước mặt người khác, Phó Vị Vũ và Phó Nghệ Luân vẫn đi cùng nhau, thân thiết với nhau như ngày thường, nhưng vừa quay lưng đi một cái là hai người bắt đầu trưng ra bộ mặt thối của mình, ai cũng không để ý tới ai.
Không biết nguyên nhân là gì, song, mấy ngày nay, cảnh quay của cô với Quan Niệm rõ ràng là đã được giản lược đi rất nhiều, ngược lại, cảnh quay với Thư Tịnh lại tăng lên.
Phó Vị Vũ cũng không quá để ý đến chuyện này, bởi nếu so sánh hai người với nhau, cô càng tình nguyện diễn chung với nhân vật phản diện hơn.
Cảnh quay của mấy ngày nay tương đối hùng vĩ, cần nhiều người cùng phối diễn với nhau.
Nội dung đại khái là ngoại thành xuất hiện ôn dịch, đa số người dân đều di chuyển vào trong nội thành, Hoàng Tích Quân phụ trách việc khống chế dòng người di dân này.
Hoàng Tích Quân lòng dạ ác độc, nếu không thể khống chế được tình huống, anh ta sẽ sử dụng lực lượng vũ trang để giải quyết.
Thậm chí, anh ta còn lấy tiếng súng để làm cảnh cáo, bất kỳ người nào muốn ra khỏi thành đều sẽ bị xử bắn.
Đã có mấy người chết dưới súng của anh ta.
Một bên, Hoàng Tích Quân xua đuổi lưu dân, một bên, Lương Uyển Nghi không để ý tới lệnh cấm, nửa đêm trốn ra khỏi thành, cứu trợ những người vẫn còn ở bên ngoài, mời đại phu chữa bệnh từ thiện.
Lưu dân như sâu kiến, nhiều người mà mệnh yểu, dù năng lực có hạn, nhưng Lương Uyển Nghi vẫn muốn liều chết cứu người, có thể cứu được ai thì cứu người đó.
Bất quá, sự việc cuối cùng cũng bị bại lộ.
Hoàng Tích Quân đi tới hiện trường phá hủy việc cứu trợ, khiến cho người dân bị nhiễm ôn dịch tự sinh tự diệt.
Lương Uyển Nghi cũng không dám phản kháng, chỉ thỉnh cầu muốn thương lượng cùng Hoàng Tích Quân.
Không bao lâu sau, Hoàng Tích Quân từ xa cưỡi ngựa đến trước mặt Lương Uyển Nghi, từ trên cao nhìn xuống.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh thấu như băng: “Nàng muốn đàm phán với ta?”
Lương Uyển Nghi ngẩng đầu ưỡn ngục, không chút sợ hãi trả lời: “Đúng vậy! Chỉ cần ngài thả những lưu dân này đi, tôi có thể mặc cho ngài xử trí.”
Chuyện vui ở đây là ý đồ thi bạo của Hoàng Tích Quân đối với Lương Uyển Nghi không thành công.
Sau khi xong chuyện, Lương Uyển Nghi đã bỏ trốn.
Hoàng Tích Quân dù có lật tìm khắp nơi ở trong ngoài thành cũng không tìm được Lương Uyển Nghi.
Cuối cùng, anh ta không thể không sử dụng tới thủ đoạn này, bày ra một trận lưu dân ôn dịch.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Hoàng Tích Quân ngồi trên lưng ngựa cúi người xuống, nheo hai mắt đầy nguy hiểm, tựa như loài rắn đang rình con mồi của mình: “Nàng có tư cách gì để thương lương với ta sao?”
“Ngài muốn như thế nào?” Lương Uyển Nghi hi vọng anh ta có thể đồng ý với cô.
“Ta muốn như thế nào?” Khóe miệng của Hoàng Tích Quân hơi cong lên một chút, sau đó, anh ta duỗi cánh tay ra, giam cầm cô ở trước ngực.
Quá trình này quay một mạch liền qua, không cần phải chèn thêm hiệu ứng gì cả.
Phó Vị Vũ diễn cảnh này không có một chút sơ hở nào, chỉ cần hậu kỳ phần âm thanh nữa là hoàn mỹ.
Cảnh này thuận lợi qua, nên việc quay chụp tạm dừng một chút.
Phó Vị Vũ nhảy xuống lưng ngựa, tổ đạo cụ ngay lập tức đi lên chỉnh sửa lại trang phục cho cô.
Thư Tịnh nhìn Phó Vị Vũ ở phía sau, lại nghĩ đến tư thế thân mật của hai người trước đó, trong lòng không khỏi run lên một cái.
“Tịnh ca, anh làm sao vậy?” Trợ lý Tiểu Đường đã gọi anh cả nửa ngày rồi mà vẫn không được đáp lại.
Thư Tịnh hồi phục tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch: “Không có gì! Đưa nước cho anh.”
Trợ lý đưa nước cho Thư Tịnh, anh vặn nắp chai ra uống liền mấy ngụm để hạ hỏa.
Đường Tề chưa bao giờ thấy anh uống nhiều nước như vậy, quá là khác thường nha.
“Mười phút sau sẽ quay cảnh tiếp theo, anh có muốn về xe nghỉ ngơi không?”
Thư Tịnh nhìn về phía Phó Vị Vũ, thấy cô đang xem kịch bản thì nói: “Lấy kịch bản cho anh.”
Đường Tề “A” một tiếng, rồi ngay lập tức lấy kịch bản đưa cho anh.
Cảnh tiếp theo là cảnh Hoàng Tích Quân cưỡng ép Lương Uyển Nghi cưỡi ngựa rời đi.
Anh ta đưa cô tới một cánh rừng vắng vẻ hoang tàn.
Đội cứu trợ và rừng cây ở cách đó không xa, đoàn làm phim cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Mà cảnh cưỡi ngựa này, Thư Tịnh vẫn không dùng thế thân.
Toàn bộ quá trình đều là do anh tự mình diễn.
Khi còn bé, anh đã từng học qua kĩ thuật cưỡi ngựa.
Hơn nữa, trong ba năm này, anh đã nghiêm khắc rèn luyện thân thể, tố chất thân thể không cần phải bàn cãi, năng lực nghiệp vụ cũng cường ngạnh hơn người.
Lá cây sàn sạt, chim bay phành phạch, Lương Uyển Nghi bị kéo từ trên lưng ngựa xuống, sau đó, cô lại bị Hoàng Tích Quân ép sát vào thân cây, không có đường lui.
Cô tuyệt vọng thở d.ốc, tùy thời mà động.
“Ngài vì cái gì mà không chịu buông tha cho tôi?”
“Hoàng Tích Quân ta muốn nàng, tại sao lại phải buông tha?”
Hoàng Tích Quân từng bước ép sát khiến cho Lương Uyển Nghi có chút khó chịu.
Đáy mắt của Lương Uyển Nghi chỉ có phẫn nộ, không có sợ hãi.
Hoàng Tích Quân ghét nhất là cô cứ luôn tỏ ra kiêu ngạo, không một chút sợ hãi như thế này.
Nếu như cô mềm yếu, thì anh ta cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy.
“Nàng thực sự cho rằng, ta không có biện pháp để bắt nàng sao?” Hoàng Tích Quân cúi người xuống, hơi thở lạnh lẽo ngày càng tới gần.
Giờ phút này, khoảng cách giữa Phó Vị Vũ và Thư Tịnh đại khái chỉ có 1cm, không khí cũng trở nên mập mờ hơn.
Trong hợp đồng, Phó Nghệ Luân chỉ không cho cô đóng cảnh hôn, chứ không viết rõ điều khoản nam diễn viên không được có khoảng cách mập mờ này với cô.
Gió nhẹ phất phơ, cỏ xanh phiêu hương, Phó Vị Vũ quên cả hô hấp, cũng quên luôn “ám khí” ở sau lưng, ngay cả lời thoại cô cũng không nhớ.
Đạo diễn phải bảo người ở bên cạnh nhắc thoại cho cô, cô mới nhớ ra lời thoại của mình.
“Chỉ cần ngài buông tha cho những lưu dân kia, và cả nhà họ Thu nữa, tôi nguyện ý rời khỏi Cô Thành, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có cô rời đi, thì nhà họ Thu mới có thể yên ổn thái bình.
Sau đó, cô sẽ dùng hết tiền tiết kiếm của mình để đi du học Nga.
“Nàng tình nguyện rời khỏi đây cũng không chịu ở cùng với ta?” Hoàng Tích Quân hung hăng hất tay ra, gương mặt trở nên dữ tợn.
“Đời này, trong tim của tôi chỉ có thể chứa được một mình Thu Dục Minh.
Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội chàng.”
Nghe được câu này, Hoàng Tích Quân triệt để bị chọc giận, hung hăng bóp chặt cổ của Lương Uyển Nghi.
Lương Uyển Nghi cũng lấy cái dùi giấu ở tay áo ra, dùng sức đâm vào cánh tay của Hoàng Tích Quân.
Dòng máu tươi chảy xuống, nhưng so với lòng đố kị của người đàn ông, thì vết thương nhỏ đó có đáng là gì.
Lương Uyển Nghi vô lực giãy dụa, quyết định đem mạng sống của mình kết thúc ở đây.
Cô rủ hai tay xuống, định cắn lưỡi tự vẫn.
Nhưng Hoàng Tích Quân không cho cô cơ hội, anh ta gằn giọng nói: “Nếu nàng dám chết ở đây, ta sẽ chôn toàn bộ nhà họ Thu cùng với nàng.”
Lương Uyển Nghi hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như ác ma ở trước mặt không biến mất thì cả đời này, cô sẽ giống như sa chân vào đầm lầy, mãi mãi bị anh ta chà đạp.
Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, tuyệt vọng cùng bi thương, cảm xúc của Phó Vị Vũ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đồng cảm.
Đạo diễn vừa hô ngừng, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vỗ tay cho kĩ năng diễn xuất của cô.
Khả năng nhập vai rất tốt, ngược lại làm cho cô không thể nào thoát vai ngay lập tức, hai hàng thanh lệ vẫn cứ thế rơi mãi không thôi..