“Trước đó thật xin lỗi mọi người.

Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi cần phải trở về để tự mình giải quyết.

Cũng tại tôi không thông báo trước với mọi người, nên việc tư của tôi đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ ở trên mạng, gây phiền phức cho mọi người.

Tôi có mua cho mọi người một ít đồ ngọt, mỗi người một phần!”
Quan Niệm vừa đến phim trường liền lấy “thành ý” của mình ra để xin lỗi tất cả các nhân viên công tác, cũng như bảo trợ lý chuẩn bị “đồ an ủi” để thu phục lòng người.
Mười phút trước, công ty quản lý của Quan Niệm đã cho đoàn đội quan hệ xã hội của anh ta phát đi một thông báo, nói rõ nguyên nhân vì sao anh ta vắng mặt mấy ngày nay.
“Hoan nghênh anh Niệm trở về! Cảm ơn anh Niệm!”
Người bị mua chuộc tất nhiên là có.

Cầm trên tay “quà xin lỗi” của Quan Niệm, ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Vũ Vũ! Anh nhớ hình như em rất thích đồ ngọt của cửa hàng này.”
Quan Niệm nhìn thấy Phó Vị Vũ đang đứng lẫn vào trong đám người, thì lấy một phần bánh kem đưa tới trước mặt cô.
Phó Vị Vũ nhìn chằm chằm vào hộp bánh kem trong suốt, trong lòng cảm thấy rất bối rối.
Mới mười phút trước thôi, cô vừa trượt tay nhấn like cho một cái bình luận phê bình Quan Niệm, mặc dù đã nhanh chóng bỏ like, nhưng nó cũng đã gây ra làn sóng gió không nhỏ ở trên mạng.
Phó Vị Vũ thầm nghĩ chắc lần này, cô sẽ bị người hâm mộ của Quan Niệm mắng thảm mất, cô còn chưa kịp giải thích với bọn họ.

Bây giờ, cô chỉ hi vọng bản thân sẽ không gây ra lỗi lầm nào nữa, cô vẫn còn muốn bình yên làm việc nha, không muốn mỗi ngày đều bị người ta mắng chửi ở trên mạng đâu!
“Sao em lại không cầm vậy? Em không thích ăn sao?”
Quan Niệm còn không biết chuyện vừa rồi của Phó Vị Vũ, nên anh ta chỉ quan tâm đến chuyện lấy lòng cô thôi.
“Em rất thích ăn loại bánh kem này! Cảm ơn anh!” Bất ngờ chính là, Thư Tịnh thật tự nhiên cầm lấy hộp bánh kem ở trên tay của Quan Niệm, không giữ lại một chút khách khí nào đối với tiền bối.
Quan Niệm hít sâu một hơi, cố gắng nở ra một nụ cười, kìm chế không để cho bản thân phát tác.
Dù sao thì cũng vì anh tùy hứng, tự gây ra họa, trước khi bộ phim này được quay xong, anh cần phải chung sống hòa bình với Thư Tịnh.
“Em thích thì tốt! Ở chỗ trợ lý của anh vẫn còn, nếu không đủ thì có thể đến đó lấy thêm.”
Đang nói với Thư Tịnh, nhưng ánh mắt của Quan Niệm lại nhìn về phía Phó Vị Vũ.
Thật sự thì Thư Tịnh không có nói sai.

Từ nhỏ, anh đã thích ăn bánh kem.

Lúc ấy, cô chụp ảnh cùng với chiếc bánh kem đó, đăng lên vòng bạn bè là bởi vì Thư Tịnh.
Cùng sở thích với Thư Tịnh, tất nhiên là cô phải khoe với mọi người rồi.
Chỉ là cô không nghĩ tới, ba năm sau, cái sở thích này lại xuất hiện ở trong một trường hợp như vậy.

Quan Niệm cũng không quá để tâm tới vấn đề này nữa.

Sau khi nhìn thấy “thành ý” của mình có hiệu quả rõ ràng, anh ta cũng yên lòng trở lại quay phim.
Vì muốn chứng minh mình vẫn có quan hệ tốt với đoàn làm phim, anh ta còn đặc biệt mời nhiếp ảnh gia tới để chụp hình.
Hình ảnh Phó Vị Vũ chu môi lên để ăn bánh kem nhìn vừa ngọt ngào, đáng yêu, lại vừa chân thực, sống động.
Hashtag #Phó_Vị_Vũ_và_Quan_Niệm_
cùng_nhau_ăn_bánh_kem_ở_phim_trường nhanh chóng lên hotsearch.
Dân mạng A: Vũ Vũ ăn cái gì cũng đều đáng yêu hết! Ma ma vĩnh viễn yêu con !
Dân mạng B: Bên trên hình như là Quan Niệm.

Hai người này ở một chỗ với nhau đúng là hình ảnh tuyệt mỹ!
Dân mạng C: Vũ Vũ chu môi lên nhìn siêu đáng yêu! Tôi có thể nhìn cả một đời này mà không chán!
Dân mạng D: Lúc nãy còn âm thầm nhấn like bình luận chê bai người khác, hiện tại lại cùng nhau ăn bánh kem.

Người hâm mộ đúng là giỏi tẩy trắng mà !
Dân mạng C: Lầu trên không thấy Vũ Vũ đã đăng weibo làm sáng tỏ rồi hay sao? Ai mà chả có lúc nhấn nhầm, tôi cũng hay nhấn nhầm này, thực tức giận mà !
Dân mạng X: Có mỗi một chuyện như vậy sao lại có nhiều người bàn tán quá nhỉ? Thật nhàm chán !

Phó Vị Vũ nhìn bình luận ở trên Weibo.

Trước đó, cô bị cư dân mạng mắng rất thảm, bây giờ, dư luận đã bị thông báo của Quan Niệm làm cho thay đổi hoàn toàn, xem như anh ta đã giúp cô một lần.

Dù thế nào thì cô cũng nên đàng hoàng giải thích với anh ta một chút.
Ban đêm, Phó Vị Vũ đi tới gõ cửa phòng của Quan Niệm.
“Tìm anh có chuyện gì sao ?” Quan Niệm mở cửa ra, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, khóe miệng của anh ta lại hơi cong lên.
“Anh Niệm ! Chuyện ở trên mạng lúc sáng, thực sự là em không có cố ý.

Hi vọng anh sẽ không hiểu lầm em.” Phó Vị Vũ đi thẳng vào vấn đề.
Quan Niệm có chút kinh ngạc, không nghĩ cô sẽ vì loại chuyện này mà tới đây.
“Cho nên, em tới đây là để xin lỗi anh ?” Quan Niệm có chút nhíu mày hỏi.
Phó Vị Vũ gật đầu.
“Em đừng đứng ở cửa như vậy nữa ! Vào trong ngồi đi !” Quan Niệm bỗng nhiên mời cô đi vào.
Phó Vị Vũ chần chờ, có chút lo lắng ở trong lòng.

Mặc dù đây là nơi ở của đoàn làm phim, nhưng cái gì nên tránh thì vẫn phải tránh.

Hơn nữa, Quan Niệm cũng đã kết hôn rồi, một mình cô đi vào phòng của anh ta quả thực là có chút không phù hợp.
“Không phải em muốn xin lỗi sao ? Để con gái đứng ở ngoài cửa không phải là đạo tiếp khách của Quan Niệm anh.

Nếu em sợ có chuyện không hay truyền ra, vậy thì chúng ta cứ để cửa mở đi.”
Bị nhìn thấu tâm tư ở trong lòng, Phó Vị Vũ cảm thấy có hơi xấu hổ.

Cô không sợ bị người ta đồn xấu, nhưng cô sợ bị người ta nghĩ rằng cô muốn quyến rũ người đã có vợ mà thôi.

Đây là nguyên tắc làm người của cô.
Cứ coi như cô quá cẩn thận, nghĩ quá nhiều đi, chuyện không muốn làm, cô sẽ không làm.
“Thật xin lỗi anh Niệm ! Dù sao cũng không còn sớm nữa rồi, sáng mai, em còn có cảnh quay.

Em xin phép về nghỉ ngơi trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ !”
Cô nói xong lời xin lỗi với anh ta, liền xin phép về nghỉ ngơi trước, cũng không trả lời chuyện anh ta nói đúng hay là sai.
Nói xong, cô quay người rời đi.
Quan Niệm cười: “Anh chỉ đùa với em thôi! Chuyện trên mạng kia, anh căn bản là không để ý tới.

Em cũng đừng nghĩ quá nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút.

Ngày mai gặp.”
Nghe anh ta nói như vậy, Phó Vị Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngọt ngào cười: “Vâng ạ! Ngày mai gặp.”
Thấy Phó Vị Vũ đã đi xa, Quan Niệm híp đôi mắt lại, nghĩ thầm cô gái này nhìn qua có vẻ ngây thơ, không ngờ lại khó dụ như vậy.

Nhưng càng là cô gái khó dụ, thì anh ta lại càng cảm thấy thích thú.
Không biết vì sao, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở trường quay chương trình thực tế, trong lòng của anh ta đã dấy lên một cỗ lửa nhỏ.

Mỗi khi nhìn thấy cô, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn lại kiêu hãnh, miệng nhỏ chu lên gọi anh ta, là anh ta lại không chịu được.
Nếu không phải là do thân phận của cô, anh ta đã sớm xuống tay với cô rồi.
Trong đời sống hằng ngày, bởi vì có trở ngại, nên anh ta không thể ra tay được.

Anh ta chỉ có thể lợi dụng lúc quay phim mà động tay động chân một chút, vậy mà không ngờ, cảnh hôn lại bị cắt đi hoàn toàn.

Sau đó, lại nghe cô chủ động yêu cầu thêm vào cảnh hôn, chưa kịp vui mừng thì kết quả là, cảnh hôn sẽ được thay bằng kỹ xảo, ngay cả cảnh nằm ở trên giường thôi cũng bị cắt không còn một cảnh nào cả.
Không biết có phải là cô đang cố tình giả bộ thanh thuần để chơi đùa anh hay không ?
Quan Niệm không tin mị lực của anh ta lại không thể thu phục được cô gái này.
*
Ngủ một đêm dậy, Phó Vị Vũ cảm thấy rất tốt, tinh thần bằng mười hai phần so với bình thường.
Hôm nay, cô phải diễn cảnh rơi xuống nước, địa điểm là ở bên ngoài bờ sông.
Nhà họ Thu bị Hoàng Tích Quân uy hiếp, anh yêu cầu Thu Dục Minh phải chia tay với Lương Uyển Nghi.

Vì sự nghiệp của nhà họ Thu cũng như tính mạng của cha mẹ, Thu Dục Minh không thể không hẹn Lương Uyển Nghi ra, nói rõ ràng mọi chuyện với cô.

Vì để Lương Uyển Nghi hoàn toàn “hết hi vọng”, Quan Niệm cần phải thể hiện được cảm xúc phức tạp lúc đó của Thu Dục Minh, có chút đau lòng không muốn sống, nhưng lại phải nhẫn tâm vô tình, cắn răng ném vật đính ước xuống sông.
Lương Uyển Nghi không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức nhảy xuống sông.
Thu Dục Minh kinh hoảng, cũng vội vàng nhảy xuống cứu người.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng đạo diễn cân nhắc đến tình hình nhiệt độ của mấy ngày nay, sợ Phó Vị Vũ ở trong nước lâu sẽ bị cảm lạnh, nên trước đó, ông đã bảo cô hãy sử dụng thế thân.

Song, Phó Vị Vũ là một diễn viên kính nghiệp, yêu cầu đối với bản thân rất cao, nên cô đã quyết định sẽ tự mình diễn cảnh này.
Bởi vì cô quen thuộc với việc ở dưới nước, nên cũng không cảm thấy sợ nước.
Chỉ là Lương Uyển Nghi lại không quen với sông nước, cô cần phải diễn tả được cảm xúc sợ hãi khi đó của cô ấy.
Quan Niệm là nam chính, đương nhiên không thể thua kém một người con gái được, cũng kiên quyết không cần thế thân.
Chính là, cảnh quay này thật sự rất vất vả.
Sau khi Phó Vị Vũ nhảy xuống sông, Quan Niệm cũng nhảy xuống ngay sau đó, bên cạnh bọn họ có tận mười mấy nhân viên bảo vệ vẫn luôn theo sát hai người.

Quan Niệm cũng không tính là tệ, thể trạng khá tốt, rất nhanh liền bắt lấy Phó Vị Vũ, kéo cô lên bờ.
Không biết là do sốt ruột muốn cứu người hay là do cố ý mà khi ở trong nước, tay của Quan Niệm đặt ở bên trên ngực trái của cô.

Phó Vị Vũ vẫn còn đang mơ hồ, chưa kịp phản ứng thì Quan Niệm đã dùng cánh tay ôm lấy cô đưa lên bờ.
Hiện tại, Lương Uyển Nghi đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vì không muốn phí công nhọc sức, dù Quan Niệm là cố ý hay vô tình, thì trước tiên, cô vẫn là nên chịu đựng.
Sau khi cứu người lên bờ, Thu Dục Minh muốn làm cho Lương Uyển Nghi tỉnh lại.

Chuyện này xảy ra ở những năm đầu của thời kỳ dân quốc, kiến thức về tim, phổi vẫn chưa được phổ biến, Thu Dục Minh chỉ có thể thông qua hai bên tay, ép phần bụng của Lương Uyển Nghi xuống.
Lương Uyển Nghi phun nước sông ra, từ từ tỉnh lại.
Thu Dục Minh ôm cô vào lòng, vẫn luôn miệng trách cô vì sao lại ngốc như vậy.
Bởi vì ôm quá chặt, hai lồng ng.ực dán vào cùng một chỗ, mà cả người Phó Vị Vũ lại đang ướt nhẹp, nên khoảng cách này lại càng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Anh ta còn đem đầu đặt ở hõm cổ của cô, mà đôi môi lại còn dán lên ngay trên đó.
“Cắt!”
May mắn là đạo diễn kịp thời hô ngừng, nếu không, vô cùng có khả năng là cô đã ngay tại chỗ tát một bạt tay vào mặt của Quan Niệm rồi.
Lúc Quan Niệm buông tay, anh ta có vẻ như vẫn chưa được thỏa mãn, chính điều này làm cho Phó Vị Vũ cảm thấy rất buồn nôn.
Nếu chỉ một lần thì cô còn có thể coi đó là vô ý, nhưng nếu đã có lần thứ hai, thì chắc chắn đó phải là cố ý.

Khóe miệng của anh ta còn có chút ý cười, bây giờ, Phó Vị Vũ nhìn gương mặt của anh ta chỉ thấy rõ ràng hai chữ “dâm tà” in trên mặt.

Cô đúng là may mắn mà, à không, là Phó Nghệ Luận, tìm cho cô một người cặn bã như vậy để làm bạn diễn !
Cô vốn cho rằng Quan Niệm có kĩ năng diễn xuất không tồi, lại là người đã kết hôn, vì để tránh hiềm nghi, khi tham gia các hoạt động, anh ta thường chủ động giữ khoảng cách với các nữ minh tinh khác.
Bây giờ nghĩ lại, có thể là đã có rất nhiều nữ minh tinh cũng từng phải chịu khổ ở chỗ anh ta, chỉ là e ngại địa vị của anh ta ở trong ngành giải trí, cũng như họ muốn thể hiện sự hoàn mỹ ở trước ống kính, nên đã không dám lên án anh ta, làm cho anh ta vẫn giữ được danh tiếng tốt đến tận bây giờ.
Mặc dù làm diễn viên, đôi khi phải hy sinh là điều không thể tránh khỏi, nhưng loại hành vi này chính là quấy rối t1nh dục nha.

Chỉ cần có thể thu thập được chứng cứ là có thể tố cáo anh ta rồi!
Phó Vị Vũ lên tiếng gọi nhân viên công tác, để họ mang khăn lông khô tới.

Cô muốn tìm đạo diễn để xin nghỉ, nhưng đúng lúc này, Quan Niệm lại đi tới, nói nhỏ với cô: “Vũ Vũ, vừa rồi có thể là anh đã mạo phạm em, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh có thể xin lỗi em, nhưng nếu em đi tìm đạo diễn, vậy bộ phim này có thể thuận lợi đóng máy hay không còn là một vấn đề.”
Chết tiệt ! Gã đàn ông này sao lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy chứ, thế mà còn uy hiếp cô.
“Xin lỗi, nhưng với em, đây không phải chỉ đơn giản là chiếm tiện nghi thôi đâu.

Nếu ai dám mạo phạm em, em sẽ khiến cho người đó phải trả giá gấp hàng trăm lần.

Có lẽ không phải là hiện tại, nhưng sẽ có một ngày, em sẽ khiến cho anh phải trả giá vì hành vi của ngày hôm nay.”
Phó Vị Vũ lạnh lùng trả lời Quan Niệm, hoàn toàn khác với Phó Vị Vũ ngọt ngào, dịu dàng của ngày thường.
Nói xong, cô quay đầu đi thẳng về phía xe bảo mẫu thay quần áo.
Quan Niệm ở phía sau nghiến răng nghiến lợi: “Không biết điều!”
*
Trở về phòng thay đồ, Phó Vị Vũ ngay lập tức cởi bỏ quần áo, rồi bảo Triệu Điềm Điềm đem quần áo vứt đi.
“Chị ! Đây là quần áo của đoàn làm phim, chị vẫn muốn vứt đi sao?”
“Bảo em vứt thì em cứ vứt đi, nói nhiều như vậy để làm gì !”
Phó Vị Vũ tức giận, mắng Triệu Điềm Điềm vài câu.

Triệu Điềm Điềm cũng không để mấy lời này ở trong lòng, nhanh chóng đem quần áo đi vứt.
Chỉ còn một mình Phó Vị Vũ ở trên xe, cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, muốn ngay lập tức lấy điện thoại ra để gọi cho Phó Nghệ Luân.
Nhưng bộ phim này mới khai máy, nhân viên của đoàn làm phim cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa, chính cô cũng rất thích kịch bản của bộ phim này.

Lúc này mà cô tuyên bố rút khỏi đoàn làm phim, chắc chắn cô sẽ bị mắng không kính nghiệp.
Bất quá nếu phải chịu ủy khuất như vậy, thì cô không thể cứ im lặng mà cam chịu như thế được.
Phó Vị Vũ mở Wechat ra, muốn tìm ai đó để tâm sự, lại phát hiện ra yêu cầu kết bạn của Thư Tịnh.
Mấy hôm nay không có cảnh diễn của anh, nên anh không có ở đoàn làm phim.

Lúc đầu là không quan tâm, lúc này lại nhìn thấy tên của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ anh.
So với tên cặn bã kia, thì việc Thư Tịnh từ chối cô ở trước mặt nhiều người như vậy cũng chẳng là gì cả, ít nhất thì anh cũng không vì hiệu quả của chương trình mà giả vờ đồng ý với cô, rồi sau đó lại vứt bỏ cô.
Cô dừng lại ở trên màn hình một lúc lâu.

Từ trước tới giờ, chưa có việc gì khiến cho cô phải do dự lâu như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định lựa chọn đồng ý..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play