Tịch Dao đi đến gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, thất thần nhìn qua giường thơm.
Bầu không khí an tĩnh, nhưng không có kiềm chế. Bởi vì Tịch Nhan đã sớm không còn hận tỷ tỷ, tại thời điểm ở Cuồng Nhân Pháp Tràng, nàng đã tháo khúc mắc, đây cũng là nguyên nhân nàng tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm.
Mà các nàng là tỷ muội song sinh, lại bởi vì đồng thời thức tỉnh linh hồn linh văn, cho nên cùng hưởng U Linh Ấn xác thực có tính khả thi.
Nhưng, tại lúc các nàng cùng nhau cố gắng, cùng nhau kích phát U Linh Ấn, vậy mà xuất hiện linh hồn cùng hưởng ngắn ngủi. Thậm chí trao đổi linh hồn, ký ức giao hòa.
Vào thời khắc ấy, Tịch Nhan thấy được một chút chuyện mà nàng khó có thể tin được.
Tịch Dao đứng ở trong phòng, buông thõng tầm mắt cũng im lặng.
Thời điểm nàng cùng muội muội giao hòa linh hồn, đã cảm nhận được muội muội đã thông cảm đối với mình.
Trong đầu của nàng là tình cảnh Thánh Nữ tông bị hủy diệt, cũng đưa tới cộng minh tình cảm giữa hai người.
Dù sao nơi đó cũng là nơi bồi dưỡng của các nàng, có rất nhiều ký ức.
Một khắc này, các nàng thật sự đã liên thủ chống lên U Linh Ấn.
Nhưng, khi linh hồn hai người giao hòa sâu sắc, xuất hiện trao đổi linh hồn, hình ảnh theo sát mà đến lại làm cho nàng trở tay không kịp.
Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tỷ tỷ bị Đại hoàng tử khống chế.
Bởi vì trao đổi linh hồn, một ít ký ức đặc biệt mãnh liệt, cũng rất giống biến thành trí nhớ của nàng, trực tiếp khắc ở trong đầu.
Ví dụ như, thời điểm tỷ tỷ đau đớn khi bị thuốc độc khống chế, một mình giãy dụa, xấu hổ giận dữ. Lại như... Tỷ tỷ sau khi được Khương Phàm cứu, tràng diện đau khổ dày vò trong thanh đồng tiểu tháp kia của Khương Phàm, tất cả thật giống như là nàng tự mình đã trải qua. Lại như... Tỷ tỷ đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
Tịch Dao giương mắt lên nhìn muội muội ở trên giường trầm mặc, có chút hoảng hốt.
Muội muội tiếp nhận ký ức của nàng, nàng cũng dung hợp ký ức của muội muội.
Ví dụ như sự tồn tại của Cự Ma kia!
Ví dụ như nội dung Cuồng Nhân Pháp Điển!
Lại như... Muội muội đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
…
Khương Phàm ngồi ở trong sân, cẩn thận lật tới lật lui chiếc nhẫn không gian trong tay.
Trong này cất giữ dược liệu từ tầng thứ mười sáu đến tầng thứ mười tám của Dược Vương các, đều là chút bảo vật cực kỳ quý giá.
Khương Phàm muốn nhìn một chút bên trong có bảo dược có thể tăng cường lực lượng linh hồn hay không. Nếu không hy vọng xa vời Tịch Dao và Tịch Nhan cùng hưởng U Linh Ấn, vậy cũng chỉ có thể giúp Tịch Nhan tăng cường thực lực.
- Sư phụ, không có thứ thích hợp sao?
Khương Phàm nói xong tên tất cả các loại thuốc, đều không có được Đan Hoàng đáp lại.
- Có chút cũng không tệ lắm. Nhưng muốn trong thời gian ngắn tăng lực lượng linh hồn Tịch Nhan lên trên diện rộng, đều không thích hợp.
- Đan dược thì sao?
- Đan Hoàng Cổ Kinh, quyển thứ năm, có ta sưu tập rất nhiều đan dược loại linh hồn. Nhưng, Tịch Nhan đã từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đạt được cơ duyên, thân thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nếu như lại dùng đan dược cường hiệu kích thích, sẽ dễ phản tác dụng.
Đan Hoàng có băn khoăn của riêng mình, uy lực Đại Hoang Tù Thiên Trận quá mạnh, Tịch Nhan muốn hoàn toàn khống chế, chỉ có thể là tăng đẳng cấp linh văn lên, đạt tới Chí Tôn, còn phải tăng lên cảnh giới.
Mà những thứ này, rất khó dựa vào đan dược cưỡng ép thúc đẩy phát triển.
- Không có cách nào sao?
- Trước mắt biện pháp tốt nhất vẫn là hi vọng tỷ muội các nàng có thể cùng hưởng U Linh Ấn.
- Cái này đều không dễ dàng với hai tỷ muội các nàng.
Khương Phàm lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
…
Ngọc Đỉnh tông!
Khương Phàm đứng gần ở phía sau núi, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra vài cọng bảo dược quý giá, sau đó dựa theo chỉ thị của Đan Hoàng ngồi xuống.
Quả nhiên, Yêu Đồng thật sự "Nghe mùi vị" liền đến.
- Đã lâu không gặp, nhìn xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì.
Khương Phàm lấy ra toàn bộ hồn đan, chừng hơn ngàn viên.
- Ngươi còn nghĩ đến ta sao.
Yêu Đồng đầu trần trùng trục, như cái ngọc cầu, vừa non nớt vừa đáng yêu.
Hắn vẫn bộ dáng nhàn nhã vui sướng kia, cầm lấy hồn đan nhìn một chút, hài lòng nhâm nhi thưởng thức.
Trên mặt Khương Phàm chất đống nụ cười:
- Ngươi mỗi ngày ở Ngọc Đỉnh tông, có cảm thấy nhàm chán hay không.
- Vẫn được.
- Có muốn ra ngoài đi dạo hay không?
- Lão đầu tử quản nghiêm, đi không được.
- Ngươi không nói cho hắn chẳng phải xong sao.
- Ta sớm muộn vẫn phải trở về.
- Ngươi là sợ hắn, hay là cần hắn?
Yêu Đồng nâng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Khương Phàm, nhếch miệng cười một tiếng, miệng đầy răng nanh:
- Ngươi là muốn dẫn ta đi, hay là có chuyện gì mời ta hỗ trợ?
Khương Phàm cười nói:
- Chủ yếu vẫn muốn mời ngươi giúp một chút.
Yêu Đồng ngồi xếp bằng ở trên đồng cỏ, ăn hồn đan như ăn kẹo đậu, từng viên ném vào trong miệng:
- Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm gọn gàng mà linh hoạt:
- Theo giúp ta đi Địa Ngục một chuyến.
Yêu Đồng ngừng tay:
- Đi đâu?
- Địa Ngục.
- Là tên một nơi nào đó, hay là tên thế lực gì?
Khương Phàm chỉ chỉ dưới chân:
- U Minh Địa Ngục.
Yêu Đồng tiếp tục ném hồn đan vào trong miệng, nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm một hồi:
- Ngươi nghĩ thông suốt?
- Nghĩ thông suốt.
- Loại chuyện này, chính ngươi không xuống tay được?
- Ừm?
Khương Phàm ngược lại sững sờ.
- Ta giúp ngươi, đám bạn kia của ngươi sẽ không tới tìm ta gây phiền phức chứ.
- Đương nhiên sẽ không, không ai biết ta tới nơi này.
Yêu Đồng lại cho một viên hồn đan vào trong miệng lấp, vỗ vỗ tay nhỏ, đứng lên hoạt động thân thể:
- Ngươi muốn làm sao xuống dưới. Là bóp chết ngươi, chết đuối ngươi, treo cổ ngươi, hay là băm cho lợn rừng ăn?
- Ừm? Không phải không phải...
Khương Phàm dở khóc dở cười, chết tiệt, ta không phải đến để cho ngươi giết chết ta.
- Còn muốn chơi chút chiều trò à? Ta ngẫm lại đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT