Tựa như Thương Vương nói vậy, làm sao cũng đều là chết, sớm muộn cũng đều là chết, có thể oanh oanh liệt liệt chết, tuyệt đối vẫn tốt hơn không có tiếng tăm gì chết.
Con đường này, ngươi vì chết mà đi liền có thể không sợ hãi.
Con đường này, ngươi vì chết mà chiến liền có thể oanh oanh liệt liệt.
- Xem ra, chuyện ngươi nên biết đều biết.
Khương Phàm rung động, vận mệnh có đôi khi chính là thần kỳ như vậy, Hồng Hoang Phủ vậy mà lại gặp Thái Thản huyết mạch, cũng chỉ có Thái Thản huyết mạch mới có thể xứng với Hồng Hoang Phủ.
- Ta đã biết, Thương Vương đều đã nói với ta. Từ hôm nay trở đi, ta canh giữ ở bên cạnh ngươi.
- Không cần, ta bây giờ còn không cần bảo hộ, trước tiên ngươi hãy giúp phụ thân ta xử lý tốt chuyện Ly Hỏa thánh địa. Qua mấy năm, ta muốn về phương bắc, ngươi theo giúp ta đi qua đấy.
- Có một nơi được gọi là Cổ Hoa hoàng thành, là hoàng tộc phương bắc, nơi đó sẽ là chiến trường đầu tiên của chúng ta.
- Cũng được. Khương Hồng Võ làm việc rất sung sướng, ta sẽ giúp hắn mấy năm.
Sau khi Hoàng Đại Bính rời khỏi, Khương Phàm nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cẩn thận cảm nhận tình huống thân thể.
Kinh mạch khôi phục rất thuận lợi, khí hải cũng đã khép lại.
Không nghĩ tới Tạo Hóa Đan đã từng dùng để cứu vớt Khương Uyển Nhi cùng Tịch Nhan, vậy mà lại cứu mình một mạng.
Chỉ là, nghĩ đến Cấm Nguyên Châu, hắn vẫn cảm thấy rất đau lòng.
- A?
Khương Phàm bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu, chính là linh hồn mạnh lên, giống như phủ thêm một bộ y phục ngũ sắc, rạng rỡ chớp lóe, mà lại còn cùng linh nguyên dung hợp sâu hơn.
Trước đó khi vừa đột phá đến Linh Hồn cảnh, tình huống dung hợp tại mười phần trăm, bây giờ lại đạt tới ba mươi phần trăm.
Cảnh giới đều đẩy lên nhất trọng thiên đỉnh phong.
- Linh vũ cùng linh hồn ta dung hợp?
Khương Phàm thật bất ngờ, cũng có chút kỳ quái, Khổng Tước Ngũ Sắc vậy mà thật cho hắn hai bảo bối.
Đây là ý gì?
Hai cây linh vũ, toàn dùng trong một ngày, tương đương với cứu mệnh hắn được hai lần.
Mà nghe Đông Hoàng Như Ảnh giới thiệu, linh vũ Khổng Tước từ trước tới giờ không sẽ tuỳ tiện tặng người khác.
- Đây chỉ là thù lao cho ta, hay là còn có ý nghĩa gì khác?
Ấn tượng của Khương Phàm đối với Khổng Tước Ngũ Sắc thoáng có chỗ cải thiện, bất kể như thế nào, lần này thật sự phải cảm tạ nàng.
Đáng tiếc, trong một trăm năm nữa sẽ không gặp được nàng.
Một trăm năm sau, hoặc là hắn đã chết, hoặc là hắn đã một lần nữa chưởng quản Thương Huyền.
- Bát Hoang Chiến Trụ tan chảy, hay là...
Khương Phàm càng cảm thấy kỳ quái hơn chính là Bát Hoang Chiến Trụ, cảm giác như biến mất một phần nhỏ.
Chẳng lẽ là thời điểm bị thương nặng, bị uy lực tinh thần đánh tan, vẫn trực tiếp tan chảy?
- Không đúng.
Sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận, lại phát hiện tình huống mới, hai tay của hắn, giống như đã trở nên cứng rắn hơn, mà càng có lực lượng hơn.
- Dung hợp?
Khương Phàm ngồi xuống, tra xét rõ ràng hai tay.
Bát Hoang Chiến Trụ có một số chất lỏng giống như biến thành trạng thái năng lượng, triệt để dung hợp cùng hai tay. Không còn chỉ là trở nên cứng rắn giống như trước đó, bảo vệ vị trí nào đó, mà là biến thành năng lượng, thẩm thấu dung hợp đến trong tế bào, máu thịt.
Ý nghĩa dung hợp chân chính!
- Chẳng lẽ trạng thái cuối cùng của Bát Hoang Chiến Trụ, chính là năng lượng hóa triệt để?
Khương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn càng là vui mừng hơn.
Vì sao lại bắt đầu từ hai tay?
Chẳng lẽ bởi vì khai phát lợi dụng hai tay càng toàn diện?
- Ta đã nói Bát Hoang Chiến Trụ không thể đơn giản chỉ là áo giáp như vậy.
Khương Phàm hơi xúc động, từ linh hồn đến huyết nhục, vậy mà đều đạt được chỗ tốt, cái này thật là có chút hoang đường, có được tính là trong cái rủi có cái may hay không?
- Sư phụ, ngài hẳn phải biết phương thuốc của Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Khương Phàm vừa cảm nhận tình huống thân thể, vừa hỏi đến Đan Hoàng.
Ly Hỏa Thánh Chủ rất thông minh, vậy mà lại có thể nghĩ đến kế sách ‘tru tâm giết người’ như thế, để loại người cao ngạo như Thường Huyền Nghĩa kia tự mình từ bỏ vị trí Thánh Chủ.
Rất văn, cũng rất ổn, diễn xuất phù hợp với bọn lão đầu cổ hủ này.
Nhưng, nếu như có thể cho Thường Huyền Nghĩa phương thuốc thật sự, lại có lão tổ tông Đan Hoàng vị này chỉ điểm đan dược, có lẽ Thường Huyền Nghĩa còn có hi vọng.
Cứ như vậy có thể phóng đại danh uy của Thường Huyền Nghĩa, cũng có thể đề cao lòng tin của hắn.
Nhưng đã đợi lại đợi, trong thức hải lại không hề có thanh âm nào.
- Sư phụ?
Khương Phàm vừa nằm xuống lại lập tức ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trong thức hải không có ánh sáng thường ngày, hắc ám lại an tĩnh.
Một trăm linh ba loại thú ấn đều yên lặng, không hề có tia sáng.
- Sư phụ?? Sư phụ, đừng dọa ta! Sư phụ?!
Khương Phàm lo lắng la lên, liên tiếp k.ích thích ý thức.
Kết quả ý thức hải lại âm u đầy tử khí, từ đầu đến cuối không hề được đáp lại.
Khương Phàm luống cuống, chẳng lẽ do trận va chạm kia đã tổn thương ý thức, cũng thương tổn tới hồn niệm mệt mỏi của Đan Hoàng?
- Sư phụ! Sư phụ!
Khương Phàm liên tục kí.ch thích ý thức, cũng kí.ch thích linh hồn.
Nhưng, bất luận hắn có cố gắng thế nào, trong thức hải đều không hề có phản ứng.
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra chút huyết đan, còn có chút dược liệu, liên tiếp ăn vào, cũng không có phản ứng gì.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Khương Phàm thử nghiệm diễn dịch thú quyền mới tại ý thức hải, nhưng ý thức hải vẫn bình tĩnh, không có xuất hiện bóng người diễn dịch thú quyền giống như trước đó.
- Đan Hoàng Cổ Kinh?
Khương Phàm thử cảm ngộ đan thuật trong ý thức, kết quả vẫn rất an tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.
- Sư phụ? Ngài đừng dọa ta!
Khương Phàm bắt đầu lo lắng đến Đan Hoàng.
Hắn có thể may mắn sống đến bây giờ, càn rỡ xông xáo khắp nơi, còn có thể liên tiếp tìm được trọng bảo, phần lớn là bởi vì có Đan Hoàng làm bạn.
Bất tri bất giác, đã bắt đầu thói quen, cũng bắt đầu dựa vào.