- Tô Nhã, ngâm trong bồn tắm sao.

Một người phụ nữ xinh đẹp dáng dấp yểu điệu, từ trong bóng tối nơi hẻo lánh phòng tắm đi ra.

- Ai?

Tô Nhã tranh thủ thời gian bảo vệ trước người, cảnh giác nữ tử đột nhiên xuất hiện.

- Đừng khẩn trương, là ta.

Nữ tử không tính xinh đẹp, nhưng vóc người nóng bỏng, mặt trắng môi đỏ, từ trong ra ngoài tản ra khí tức yêu mị.

- Tô Thiến, ai cho ngươi vào đây, tại sao trước khi vào không thông bẩm, có hiểu quy củ hay không.

Tô Nhã bất mãn răn dạy, lại chìm vào trong nước, giấu thân t.hể tr.ắng nõn.

- Ngươi phải gọi ta là tiểu cô.

Tô Thiến nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ao, thản nhiên cười.

- Tiểu cô? Ha ha, thật cho mình mặt dài.

- Tính từ trên bối phận, ngươi thực sự nên gọi ta một tiếng tiểu cô.

- Tô gia coi trọng bối phận, nhưng không phải người nào cũng đều có được bối phận.

Tô Nhã hừ lạnh, rất là khinh thường.

Tô gia là gia tộc thế lực, coi trọng nhất chính là truyền thừa, cho nên nam cưới vợ rất được coi trọng, nữ càng là tuyệt đối không gả ra ngoài.

Hậu đại ra đời chỉ có "Hổ văn" mới là chính thống, có thể hưởng thụ càng nhiều tài nguyên, địa vị cao hơn, linh văn khác tự động thuộc vào "Nhân vật râu ria".

Nếu như phẩm cấp linh văn của "Nhân vật râu ria" mạnh hơn một chút, còn có thể được bồi dưỡng, linh văn kém một chút thì có thể không được, hoặc là bị đuổi đi, hoặc là làm người hầu.

Linh văn Tô Thiến hơi mạnh, nhưng nàng là "người của biên giới", không có tư cách bàn bạc bối phận.

Tô Thiến ngồi xổm ở bên cạnh ao, đầu ngón tay khẽ trêu tóc dài của Tô Nhã:

- Xuất thân thật là một thứ tốt nha, có ít người sinh ra mà ti tiện, liền phải cúi đầu sinh sống, có ít người sinh ra mà cao quý, có thể không kiêng nể gì cả.

- Ngươi làm gì! Biết mình ti tiện, còn dám đụng ta? Ngươi tới nơi này làm gì, tố khổ với ta sao, ta không hứng thú, biến ra ngoài mà làm tốt vị trí của ngươi đi.

Tô Nhã hất tay của nàng ra, bơi vài mét tới phía trước, đứng ở trong hơi nước.

Tô Thiến đưa tay vẫy lấy ao nước ấm áp:

- Ta vừa mới nghe ngươi nói thầm, ngươi dùng thị nữ nổ chết Khương Phàm?

- Ngươi có bệnh sao?! Nơi này là nơi ngươi có thể tới sao, ai muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm, cút ra ngoài.

- Ngươi vẫn là nên nói rõ ràng đi.

- Ngươi làm gì? Người đâu!! Người đâu, đều chết ở đâu rồi!

- Ha ha, sao Tô gia lại bồi dưỡng được một tử tôn như ngươi thế này, suốt ngày ngoại trừ ngang ngược càn rỡ răn dạy tộc nhân, chính là tuỳ tiện hưởng lạc, còn đùa bỡn nam tử. Đừng nói Tô gia, toàn hoàng thành đều không có mấy kẻ như ngươi thế này. Ngươi mỗi ngày bị chúng tinh phủng nguyệt(*) phục dịch, có phải cảm giác rất được người khác tôn trọng hay không? Người ta đó là sợ ngươi, buồn nôn ngươi!

(*) Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, Tô Nhã ta đến phiên ngươi đánh giá sao. Ta nói lại một lần cuối cùng, ra ngoài, nếu không ta sẽ để cho ngươi vĩnh viễn cút ra khỏi Tô gia.

- Tô gia, ha ha, ngươi thật coi ta muốn ở nơi này? Ngươi kiêu ngạo vì mình sinh ra ở Tô gia, Tô Thiến ta cũng cảm thấy sỉ nhục.

Sắc mặt Tô Thiến dần dần lạnh lên.

Tốt cuộc Tô Nhã cũng cảm giác không đúng, một bên cảnh giác lui lại, một bên hô to với phía ngoài:

- Người đâu! Người đâu! Đều cút ra đây cho ta!

- Ngươi không phải thích được người chú ý tới sao, ta thành toàn cho ngươi.

Tô Nhã đột nhiên đưa tay, hung hăng đặt trên mặt ao.

Ao nước ấm áp nhanh chóng đông kết, tầng băng rét lạnh thấu xương dần dần bao phủ tới phía Tô Nhã.

- Ngươi đang làm gì, a...

Tô Nhã kêu lên đầy sợ hãi, vô ý thức muốn kích phát Linh Bảo trên cổ, lại đột nhiên bừng tỉnh, tất cả mọi thứ trên người đều đã đặt ở bên cạnh ao.

Răng rắc!

Tô Nhã bị hàn băng bao phủ, đông kết ở trong ao.

- Thời gian ương ngạnh trương dương của ngươi, đã chấm dứt.

Tô Thiến thu Tô Nhã vào nhẫn không gian, liếc mắt nhìn đống trang sức xinh đẹp bên cạnh, thuận tay lấy đi.

Bên ngoài phòng tắm rất an tĩnh, thị vệ đã bị bí mật giải quyết, chôn ở phía dưới đại thụ trong sân nhỏ.

- Tô gia, tạm biệt.

Tô Thiến đi ra khỏi phòng tắm, ngắm nhìn đình viện lịch sự tao nhã, cười lạnh, sau đó rời khỏi nơi này.

Cùng lúc đó, tất cả chi thứ tử đệ trực hệ Tô gia bị giao trách nhiệm trở lại trong sân nhỏ của mình, toàn bộ đều bị bí mật bắt đi.

Bởi vì nơi này là vị trí cao tầng của Tô gia, ở vào bốn ngàn mét trở lên, thuộc về khu gia tộc "Phú quý’, không có người nào nghĩ đến sẽ có người dám xông vào đến nơi đây bắt người.

Mà bọn người Tô Thiến lại là thị vệ trong tộc, có thể đi lại bình thường.

Khi bọn người Tô Thiên Can còn đang tranh luận làm thế nào để thương lượng phương án giải quyết, đám người Tô Thiến đã mang theo tộc nhân Tô gia bí mật rời khỏi đó, biến mất ở trong màn đêm.

Lúc tờ mờ sáng, Tô Nhã và mười hai vị tộc nhân Tô gia đang hôn mê bị bày chỉnh chỉnh tề tề ở trong cánh rừng Kiều gia.

- Tô Nhã? Ai mang bọn hắn tới nơi này.

Sau khi bọn người Khương Phàm nhận được tin tức liền bước nhanh đuổi tới cánh rừng, cũng giao trách nhiệm cho tộc nhân phong tỏa hiện trường.

- Chúng ta nhìn thấy có bóng người trong rừng cây, đi tới nhìn một chút, bọn hắn đã được bày ở nơi này.

Bọn thị vệ Kiều gia thể hiện quái dị, ánh mắt không ngừng ngắm loạn trên người bọn người Tô Nhã, bởi vì toàn thân đám người này trên dưới đều bị lột sạch sẽ, ngay cả nửa điểm che lấp đều không có.

Tràng diện nhìn có chút hương diễm.

- Đây là cái gì?

Kiều Linh Vận đang muốn đắp lên bộ y phục cho Tô Nhã, lại chú ý tới một miếng vải mà nàng đang ngậm trong miệng, lôi ra đến xem xét, phía trên thình lình viết —— phụng tên Ác Nhân Vương, đưa lên hung thủ Thanh Bình uyển.

- Ác Nhân Vương?

Kiều Vạn Niên cầm qua mãnh vải.

Tên gia hỏa kia nguy hiểm tại sao lại bận bịu giúp điều tra hung thủ, lại là làm sao tra được?

- Tô Nhã chính là hung thủ? Tiện nhân này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play