- Ha ha, mấy cái chữ "Rất" này dùng quá thô ráp. Ngươi có thể tự mình thử một chút.

Đường Nguyên Bá run run bả vai, cơ bắp khoa trương nhúc nhích, giống như từng con côn trùng màu đỏ, buồn nôn nhưng lại khủng bố.

- Trước tiên đừng có gấp, gia chủ của các ngươi đã trả lời chắc chắn chưa?

Khương Phàm không nóng không vội, hất lên bạch bào, chộp lấy hai tay, nhìn rất tùy ý, còn có chút nho nhã như vậy.

- Nếu như ta có thể bắt ngươi trở về, tiểu hồ ly cũng đi theo, Kiều Vi Nhi cũng đi theo, Kiều gia không được ngăn cản dưới bất cứ hình thức gì, càng không thể tìm bất kỳ lý do gì đi đòi lại. Hôm nay Kiều Linh Vận cũng phải đến hoàng thất nói rõ tình huống, từ bỏ thi đấu bài vị. Nếu như ta không thể bắt ngươi trở về, ân oán giữa ngươi cùng Đường gia chấm dứt như vậy. Chuyện hồ ly giết Đường Tư Minh không truy cứu nữa, Kiều Vi Nhi cũng không cần lại đến Đường gia.

- Tốt, người Đường gia làm việc coi như thống khoái. Tuy nhiên, ta đây còn có điều kiện, không biết các ngươi có hứng thú hay không.

- Tên khốn nhà ngươi không cao, chuyện lại còn không ít. Lập tức bắt đầu, ta còn muốn bắt ngươi trở về phục mệnh.

- Nếu ngươi là bắt không được ta, ngày mai Đường gia còn có thể lại phái người đến khiêu chiến, tiếp tục đánh!! Nếu như đến lúc đó ta thua, Trường Sinh đại điển của Kiều gia sẽ không mở nữa. Nhưng nếu như ta còn đứng đấy rất tốt, để cho gia chủ Đường gia các ngươi tới, quỳ gối trước mặt ta, dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng lão gia. Dám không?

- Ngươi muốn chết!

Đường Nguyên Bá giận tím mặt, nắm chặt nắm đấm nháy mắt lao đến đánh thẳng đầu Khương Phàm.

Cánh tay của hắn phồng lên, lớn ròng rã hai vòng, lại trong tiếng tạch tạch sụp ra số lượng lớn vết nứt nhìn thấy mà giật mình, giống như muốn nát ra, nhưng trong cái khe không phải máu tươi mà là ánh sáng màu đỏ nóng bỏng đáng sợ.

Chợt nhìn qua, giống như nham thạch trong cánh tay tráng kiện khuấy động dung nham nóng hổi.

Diễn biến đột ngột, tăng vọt quyền uy.

Uy thế kinh hồn!

Đùng!!

Khương Phàm nháy mắt đưa tay, tinh chuẩn chặn đường, vững vàng ngăn tại trước mặt.

A??

Đây là võ pháp?

Lại còn là một loại diễn dịch linh lực nào đó?

Khương Phàm có chút nhíu mày, kinh ngạc nhìn cánh tay tráng kiện dữ tợn trước mặt, từ da thịt đến xương cốt đều giống như biến thành nham thạch, bên trong chảy xuôi liệt diễm đáng sợ.

- A a! Thả ra cho ta!

Gương mặt Đường Nguyên Bá trở nên dữ tợn, thân thể hắn phát ra khí thế kinh khủng, kịch liệt cuồn cuộn, mặt đất dưới chân đều sụp đổ.

Cánh tay của hắn kịch liệt phồng lên, càng thô càng tráng, vết nứt bắn ra ánh lửa kinh khủng, lực lượng nắm đấm tiếp tục tăng vọt.

Lực quyền cuồng dã điên cuồng kéo hơn bốn trăm ngàn cân.

Nhưng...

Thân thể gầy gò của Khương Phàm lù lù bất động, ngăn đón nắm đấm cũng không lui lại nửa phần.

- Đề nghị của ta, có hứng thú không? Để cho gia chủ Đường gia ngươi, quỳ xuống!

- Kiều gia không có nói với ngươi sao, tại Cổ Hoa hoàng thành này, có một số người, ngươi không thể trêu vào, có một số trò đùa, ngươi càng không dậy nổi.

Thân thể hùng tráng của Đường Nguyên Bá đột nhiên phồng lên, da thịt nứt ra, vết nứt từ cánh tay lan tràn khắp toàn thân, ánh lửa phun trào trong cái khe. Nhìn tựa như một tên Quái Vật dung nham, thân bộc phát khí thế kinh khủng.

Lực bộc phát đột phá đến năm trăm ngàn cực cảnh!

Khí lãng cuồng liệt quét sạch bốn phương tám hướng, xốc lên mặt đất, đá vụn bắn tung trời.

Gương mặt những người đứng ở đây đều có phản ứng, bất luận là trưởng bối hay các thiếu niên đều nghiêm trọng nhìn Đường Nguyên Bá bộc phát.

Loại diễn dịch võ pháp dữ tợn lại kinh khủng này, là tuyệt tích của Đường Nguyên Bá, tương đương với võ pháp mình sáng tạo, bất kỳ người nào cũng đều không học được.

- Ngươi luyện mình thành vũ khí? Có chút ý tứ, Đường gia thật đúng là bồi dưỡng được một nhân vật.

Khương Phàm bỗng nhiên hất tay của hắn ra, phiêu nhiên rút lui về phía sau.

- Đường Nguyên Bá, xé nát hắn!

Đường Tư Thượng hô to.

Hỗn đản này đơn giản là không biết trời cao đất rộng, cũng dám mang gia chủ Đường gia ra nói đùa.

- Khương Phàm, hôm nay ngươi phải cùng ta về Đường gia, ai cũng không ngăn được.

Đường Nguyên Bá giống như dã thú, lao đến Khương Phàm.

Thân thể hắn cứng rắn như huyền thạch, vết nứt càng ngày càng mở rộng, bên trong khuấy động liệt diễm kinh khủng.

Khí lãng cuồn cuộn kịch liệt, cát bay đá chạy, thanh thế kinh người.

Khương Phàm linh hoạt né tránh, thỉnh thoảng sẽ vung lên bàn tay, chặn đánh nắm đấm của Đường Nguyên Bá.

- Ngươi cũng chỉ biết chạy thôi sao? Có dám tiếp ta một quyền hay không!

Tiếng Đường Nguyên Bá rống như sấm, thanh chấn sơn lâm.

Ánh lửa sôi trào, trọng quyền tráng kiện đánh tới mặt Khương Phàm.

Rốt cuộc Khương Phàm cũng dừng lại, trong chốc lát bạo khởi trọng quyền, cánh tay căng cứng, áo giáp giao hòa da thịt, kích phát huyết mạch.

Lực quyền đột phá sáu trăm ngàn cực cảnh, kình phong gào thét, cương khí nổ tung, đánh thẳng đến nắm đấm của Đường Nguyên Bá.

- Chết!

Đường Nguyên Bá bỗng nhiên dữ tợn, giống như đã chờ giờ khắc này, toàn bộ cánh tay hắn đột nhiên phát sáng, từ nham thạch bộ dáng biến thành tinh thể, tất cả vết nứt cưỡng ép khép lại, ánh sáng phong tỏa ở bên trong.

- Phế hắn đi!

Đường Tư Thượng phấn chấn hô to!

Trên đường tới bọn hắn đã thương lượng xong chiến thuật.

Không phải nắm đấm của Khương Phàm rất cứng sao, lực bộc phát không phải rất mạnh sao, trước tiên bọn hắn không dùng sức, để Khương Phàm phán đoán sai lầm, chờ thời điểm Khương Phàm dùng nắm đấm ngăn trở, đột nhiên thể hiện ra lực quyền chân chính, một kích đánh nát Khương Phàm!

Báo thù cho Đường Nguyên Nghiêu, đòn lại trả đòn!

Đường Nguyên Bá cuồng bạo vung mạnh quyền, hóa thành cánh tay thạch tinh, uy lực tăng vọt, cường thế tới gần sáu trăm ngàn cực cảnh!

Hơn năm mươi vạn, gần sáu trăm ngàn, có thể đánh nát một tòa núi cao.

Oanh!

Nháy mắt đối oanh, giống như hai vũ khí hạng nặng tấn công đối diện, đinh tai nhức óc, nhấc lên cuồng phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play