Mặc dù Khương Phàm có Bất Tử Thiên Bia của Võ Hầu bảng, nhưng muốn mệnh lệnh những lão tổ tông Chí Tôn Kim Thành kia nhấc lên nguy hiểm tính mạng xông vào U Minh Địa Ngục, bọn hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Cho nên Khương Phàm cần tự mình đi qua.

Lấy thực lực cùng tình huống Khương Phàm bây giờ, phương pháp duy nhất có thể đi đến U Minh Địa Ngục chính là Sinh Tử Ngâm đang ở trong tâm hải linh.

Nhưng Sinh Tử Ngâm có thể mang Khương Phàm vào, chưa hẳn có thể mang Khương Phàm về, mà Sinh Tử Ngâm có thể ảnh hưởng không gian cùng thời gian, chẳng may rơi vào thời không loạn lưu, lần nữa trở về, sẽ không rõ là ở năm nào tháng nào.



- Phụ thân, Khương Phàm rốt cuộc là có lai lịch gì?

- Ngài nhất định phải nói cho chúng ta biết, không phải vậy chúng ta... Chúng ta thật không biết phải làm sao làm.

- Hắn có chút quá bá đạo. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, lại không để ý đến tình cảnh Kiều gia chúng ta.

Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận tìm được Kiều Vạn Niên, thái độ kiên quyết, muốn hỏi cho rõ ràng.

- Khương Phàm? Tên Luyện Đan sư kia sao.

Kiều Vi Nhi vừa được thả ra, cũng bị tỷ tỷ ca ca lôi đến nơi này, đôi mắt to khả ái vụt sáng, tò mò nhìn bọn hắn.

Tiểu hồ ly uốn trong ngực nàng, mắt đầy say mê.

Hôm nay lúc nó chạy đi tìm Vi Nhi, vừa hay nhìn thấy tiểu nha đầu thay y phục.

Mặc dù không thấy mặt, nhưng... A... làn da trắng bóng, quá kiều nộn.

Kiều Vạn Niên nghiêm mặt, cau mày, trầm mặc một lát, thở dài.

- Không phải ta không muốn nói, mà là ta không hiểu rõ.

- Ngài không hiểu rõ mà ngài liền...

Bọn người Kiều Thiên Mạch khó có thể tin được mà nhìn người phụ thân đầy uy nghiêm chí khí của bọn hắn.

Qua loa như thế sao?

Cũng không biết là ai, đã liền cúi đầu khom lưng với người ta?

Đây là phụ thân cường thế trong nhận thức của bọn hắn à.

Kiều Vạn Niên nghiêm mặt nói:

- Các ngươi chỉ cần biết, từ hôm nay trở đi, lời người này nói có thể đại biểu ta, đại biểu Kiều gia. Tất cả nhu cầu của người này, đều nhất định phải thỏa mãn. An toàn của người này, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ.

- Vì sao?

- Đây không phải ta nói. Cái đó là... mệnh lệnh bên trong tổ từ truyền tới.

- Tổ...

Bọn người Kiều Thiên Mạch đều im lặng, trong đầu càng nhiều dấu chấm hỏi.

Trách không được có thể làm cho phụ thân cung kính thuận theo, thì ra là lệnh của các tổ tông, thế nhưng Khương Phàm dựa vào cái gì có lại thể làm cho các tổ tông coi trọng như vậy.

- Tóm lại, phải bồi tiếp cho tốt, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn giày vò thế nào thì giày vò thế nấy, nhiệm vụ của ta và các ngươi đều như thế, cũng phải bồi tiếp giải quyết tốt hậu quả.

Kiều Vạn Niên cũng thực sự không nghĩ ra, cho nên đặc biệt đi một chuyến tổ từ.

Kết quả hắn không có gặp vị lão tổ tông thần bí già nhất nhất kia, lại thấy các lão tổ khác đến.

Những người trấn thủ các nơi tổ từ, ngủ say, bế quan, mặc kệ tuổi tác bao lớn, làm cái gì, chỉ cần còn sống là đều đi ra.

Tràng diện kia, để hắn suýt chút nữa không có đỡ lại được.

Mà nghiêm trọng nhất là các tổ tông dạy bảo rằng —— ngươi cảm thấy làm không được, liền đem tộc trưởng cho hắn làm mấy ngày, sau khi hắn rời khỏi thì trả lại cho ngươi.

Đều đã nói như vậy, hắn còn có thể làm gì, phối hợp thôi!!

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kiều Vi Nhi hiếu kỳ mở đôi mắt to tròn nhìn hai bên một chút, một mặt toàn là dấu chấm hỏi.

- Ra ngoài rồi nói.

Kiều Linh Vận đang muốn cùng phụ thân hành lễ sau đó rời khỏi, Kiều Vạn Niên lại nói:

- Đúng rồi, hắn muốn tham gia thi đấu bài vị. Các ngươi một lần nữa thương lượng trình tự lên đài một chút, còn có chiến thuật phối hợp. Ừm... Lấy hắn làm chủ.

- Hắn lấy thân phận gì tham gia?

- Vị hôn phu của Vi Nhi.

- A? Phụ thân! Con còn nhỏ!

Kiều Vi Nhi trừng đôi mắt đáng yêu.

Đây cũng không phải là trò đùa, nếu như công bố ra hoàng thành, tương lai sẽ phải thành thân thật. Nàng còn không biết nam tử này, làm sao lại "Đính hôn".

Đính hôn, lấy thân báo đáp sao!

- Phụ thân, xin ngài thận trọng!

Hai tỷ muội Kiều Linh Vận và Kiều Vô Song cũng gấp, Khương Phàm thần bí lại táo bạo, sao có thể kín đáo đưa tiểu muội muội đáng yêu của bọn hắn cho tên tai họa kia?

Tiểu hồ ly cũng trừng to mắt, nói đùa sao, đây là ta nhìn trúng.

Kiều Vạn Niên trấn an nói:

- Không phải muốn gả ngươi cho hắn thật, ngươi cũng không xứng với người ta.

- Con...

Mặt Kiều Vi Nhi đều đỏ lên, bọn người Kiều Thiên Mạch càng dở khóc dở cười.

Không xứng với?

Lão phụ thân, đây là thân nữ nhi của ngài đấy.

- Chỉ là lấy danh nghĩa như thế mà thôi, dù sao cũng rất nhiều người đều xem các ngươi cùng một chỗ tiến thành, liền nói bạn trai ngươi gặp ở bên ngoài, như thế này người khác cũng dễ dàng tin tưởng.

Kiều Vạn Niên cũng không còn cách nào, nói Khương Phàm là con nuôi của mình, hắn thật sợ các tổ tông quất hắn.

Nói là con của Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa, đầu bọn hắn liền lay như trống lúc lắc, sống chết không dám nhận.

Mặc dù con rể cũng là rất không tôn trọng, nhưng ít ra nghe cũng không phải "Đại bất kính" như vậy.

Mà trống rỗng tạo ra thân phận Khương Phàm quá khó khăn, chỉ có thể nói là do Vi Nhi từ bên ngoài mang vào, dù sao cũng có rất nhiều người đều biết, hắn là theo chân Vi Nhi cùng tiến vào thành.

Kiều Vô Song nắm tay muội muội, nhẹ giọng an ủi vài câu, lại nói:

- Phụ thân, chuyện này có thể qua loa sao? Thi đấu bài vị trực tiếp liên quan đến vấn đề địa vị các gia tộc, hoàng thất đối với người dự thi vô cùng bắt bẻ, nhất là thân phận "người ngoài". Chỉ cần lấy liên quan hôn nhân lên đài, thì tương đương với thành thân.

- Sau đó Khương Phàm đi, thanh danh Vi Nhi phải làm sao bây giờ, tương lai còn lấy chồng thế nào? Đây đối với thanh danh Kiều gia chúng ta cũng là ảnh hưởng rất tồi tệ, làm không tốt sẽ còn bị hoàng thất vấn trách.

Bọn người Kiều Thiên Mạch cũng tiến về phía trước nói, thân phận này không cho phép xem như trò đùa, coi như thân phận Khương Phàm lại đặc biệt thì cũng không thể mang thanh danh Vi Nhi cùng gia tộc ra nói đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play