Tô Triệt đang muốn thu lại, Tô Thiên Tịch lại dùng sức kéo, nhìn vào mắt Tô Triệt:
- Không cần báo thù cho ta. Bất luận là ngươi, hay là phụ thân ngươi.
- Chúng ta...
Tô Triệt vừa muốn mở miệng, lại bị Tô Thiên Tịch đánh gãy:
- Ta biết ngươi đang tính kế cái gì, nhưng không đáng. Không phải Nhị gia ngươi nhu nhược, mà là ta đã chết rồi, chuyện đã qua, bây giờ ngươi lại báo thù, ngoại trừ phát tiết một chút lửa giận thì cũng sẽ không mang đến cho Đại Diễn thánh địa chỗ tốt gì, ngược lại sẽ bỏ ra thương vong, mang đến phiền phức.
Tô Triệt cắn răng:
- Nhị gia, cuộc đời của ngài đều đã bị hủy ở trên tay Tiêu Thánh Hùng!
- Cho nên ngươi liền muốn hủy chính ngươi, hủy Đại Diễn thánh địa?
- Ta...
Tô Thiên Tịch nhìn mắt Tô Triệt:
- Đồng ý với ta! Quên chuyện này đi!
Tô Triệt nắm chặt nắm đấm, trong lòng giãy dụa.
Bọn người Thẩm Minh Thu cau mày nhìn Tô Triệt, cũng nhìn Tô Thiên Tịch.
Đại Diễn thánh địa của bọn hắn là tôn chủ thánh địa Tây Bộ, ngay cả bốn đại thánh địa trung ương đều vô cùng tôn trọng, tại toàn bộ Thương Huyền đại lục, đều thực vì danh uy.
Bọn hắn đã lúc nào nhận qua loại khuất nhục này?
Tô Thiên Tịch nghiêm túc nói:
- Ta hoàn toàn có thể bỏ mặc các ngươi ra tay, thậm chí phối hợp các ngươi, trực tiếp giết chết đám đệ tử Huyền Nguyệt hoàng triều kia. Nhưng sau đó thì sao, ta là thống khoái, các ngươi thế nào? Ta Không thể nào ích kỷ như thế, ta càng không thể để cho các ngươi làm chuyện điên rồ. Hài tử, đồng ý với ta!
Tô Triệt thở phào một hơi, trong ánh mắt thất vọng của bọn người Thẩm Minh Thu, hắn nhẹ gật đầu:
- Ta đồng ý.
Tô Thiên Tịch dùng sức vỗ vỗ vai của hắn:
- Ngươi có thể nhịn được một hơi này, đối với ngươi mà nói, chính là một loại trưởng thành. Tốt, đi thôi. Có thể thấy các ngươi ưu tú như vậy, Tô Thiên Tịch ta chết cũng nhắm mắt.
- Nhị gia, phụ thân chưa bao giờ quên ngài, Đại Diễn thánh địa cũng không có quên ngài.
Tô Triệt lui lại hai bước, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Tô Thiên Tịch, dùng sức dập đầu.
Thẩm Minh Thu và mọi người cũng liên tiếp quỳ xuống, con mắt rưng rưng, lễ bái thật sâu.
Tô Thiên Tịch vui mừng cười, ngồi ở trên tảng đá:
- Vậy ta liền nhận cái cúi đầu này của các ngươi.
Bọn người Tô Triệt rời khỏi sơn động, chạy tới nơi ước định.
- Chúng ta thật cứ tính như vậy?
- Chúng ta không thể nào trực tiếp báo thù Nhân Hoàng, nhưng nợ của phụ thân thì hài tử đến bồi thường, chúng ta có thể thu thập bọn người Tiêu Lạc Lê.
Thẩm Minh Thu sát tính rất nặng, hỏa khí cũng rất lớn, hắn thực sự nuốt không trôi khẩu khí này.
Cái này không chỉ liên quan đến một mình Tô Thiên Tịch, còn có ân oán trăm năm trước, cùng tôn nghiêm của Đại Diễn thánh địa.
- Nhịn, là một loại trưởng thành. Giết, sẽ chỉ rước lấy tai hoạ. Chúng ta phải tỉnh táo, chúng ta hẳn là nên buông tay. Nhưng... Tô Triệt ta đi tới thế gian này một lần, không phải tới để giận! Tô Triệt ta trưởng thành, càng không phải dùng uất ức đổi lấy.
Đáy mắt Tô Triệt lóe lên tia sắt lạnh:
- Nhị gia không nguyện ý báo thù, đó là ngài đang lo lắng cho thánh địa, không nguyện ý để cho chúng ta gây phiền toái. Nếu như chúng ta không báo thù, đó chính là không biết tốt xấu! Liên hợp Vô Hồi thánh địa, vây bắt Huyền Nguyệt hoàng tộc! Hạ tử thủ cho ta!
- Được!!
Bọn người Thẩm Minh Thu tinh thần đại chấn, lên tiếng hét to.
- Tô Triệt ta không cần Vĩnh Hằng Chi Linh, ta muốn mệnh hoàng triều bọn hắn!
Tô Triệt cắn răng khẽ nói, sát ý nghiêm nghị.
Nhưng, khi bọn hắn đuổi tới địa điểm ước định, lại chậm chạp không chờ thấy đám người Khương Phàm kia.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Liên tiếp năm ngày, đều không có nhìn thấy người!
- Hắn là quên, hay là chết rồi? Làm sao còn chưa tới!
Thẩm Minh Thu tức giận.
- Bọn hắn hẳn là đã gặp được chuyện gì đó.
Tô Triệt nhìn qua phương xa, chân mày hơi nhíu lại.
- Trì hoãn một hai ngày thì có thể hiểu, hôm nay đều đã năm ngày! Khương Phàm không phải thứ tốt, Vô Hồi thánh địa càng không thứ tốt!
Thẩm Minh Thu bực bội đi tới đi lui.
- Chớ ồn ào.
Lữ Lương Nhân trầm giọng nhắc nhở.
- Các ngươi bình thản được, nhưng ta không được. Ta không rõ tại sao Thánh Chủ lại đồng ý đề nghị của Vô Hồi Thánh Chủ, để đám người Khương Phàm kia phối hợp chúng ta hành động, ngài ấy không sợ chúng ta bị hố chết? Hay Thánh Chủ bị Vô Hồi Thánh Chủ kia mê hoặc rồi!
Thẩm Minh Thu nói, cố ý quét mắt nhìn Tô Lăng đang trầm mặc bên cạnh.
Mặc dù Tô Lăng thiên phú rất cao, nhưng chung quy vẫn là do Thánh Chủ một đêm phong lưu làm ra.
Theo Thẩm Minh Thu, hình tượng Thánh Chủ chính là hình tượng thánh địa, ngươi cưới mười tám nữ tử đều không có vấn đề, nhưng ngươi làm loạn khắp nơi, còn để nữ tử kia biến mất, chính là phẩm hạnh có vấn đề!
- Thẩm Minh Thu! Đừng quá mức!
Lữ Lương Nhân lớn tiếng quát tháo.
- Ta đề nghị, không cần phải để ý đến đám gia hỏa Khương Phàm kia, trực tiếp tìm tới đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng tộc. Chỉ cần các ngươi phối hợp tốt, tạo cơ hội cho ta, ta có thể giết sạch sẽ từng kẻ bọn hắn.
Thẩm Minh Thu cao ngạo ngẩng đầu lên.
Tô Triệt sớm quen với tính cách của Thẩm Minh Thu, nên không có để ý.
- Đợi thêm hai ngày, hai ngày sau Khương Phàm vẫn chưa tới, chính chúng ta sẽ hành động.
Lúc này Khương Phàm thật là đã gặp phải phiền toái, không phải bọn hắn cố ý kéo dài thời gian, là thật tới không được.
Bởi vì Thế giới Ngũ Hành mở ra, đánh thức toàn bộ Yêu thú Linh Cầm ở Thánh Hồ. Mặc dù cuối cùng đều không có tìm được gì, nhưng đám Yêu thú cũng không có tản ra.
Tỉnh thì đều tỉnh dậy.
Ăn một chút gì lại ngủ tiếp!
Cho nên... Thánh Hồ hỗn loạn lại táo bạo. Đại yêu hoành hành, bốn chỗ săn mồi. Ác thú gặp nhau, điên cuồng chém giết.
Từ biển hồ đến bầu trời, các loại hỗn loạn khắp nơi đều có thể thấy được.
Trong lúc bọn người Khương Phàm rời khỏi Thánh Hồ, liên tục lọt vào vài chục lần tập kích, suýt chút nữa thì mất mạng.
Liên tục giày vò ba ngày, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi Thánh Hồ. Nhưng không đợi bọn hăn kịp thở, lại gặp Khổng Tước chờ ở phía ngoài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT