- Trước tiên nói cho ta nghe một chút về Trường Sinh Đao đi.

- Lai lịch thanh đao này rất lớn, nhưng không có người nào có thể nói rõ ràng cụ thể. Dù sao nó vô cùng cứng rắn, danh xưng trời khó táng đất khó diệt. Ai có thể bồi tiếp nó trưởng thành, người đó có thể không ngừng liên tục hấp thu chất liệu của nó, để thân thể trở nên cứng rắn, mà tuổi thọ sẽ còn không ngừng kéo dài, sống đến tám trăm năm đều là chuyện nhỏ.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên.

Thánh sơn thật khủng khiếp, mai táng nhiều tuyệt thế Linh Bảo như vậy.

- Rốt cuộc bọn người Lan Nặc muốn làm gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, những vũ khí này đều là bí mật của Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đưa rra bên ngoài sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng?

Khương Phàm rung động thật lâu, đứng lên nói:

- Đi thôi.

- Đi tìm bọn họ đàm phán?

- Ta cũng không muốn bị Hư Thiên Kính khống chế. Chúng ta đi tìm bảo bối, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.

- Ha ha, đi đi đi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm xông vào rừng rậm, cố ý lượn quanh, tránh khỏi bọn người Lan Nặc, lặng lẽ tiến vào u cốc sâu trong năm ngọn núi.

Bây giờ u cốc sớm đã biến thành hẻm núi, lờ mờ rách nát, mọc đầy cây già cỏ dại.

- Đi theo ta. Nơi này.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thu liễm hỏa diễm, tìm tới một vết nứt, cẩn thận chui vào.

Phía dưới vết nứt có rất nhiều khe, là do núi cao đè ép, địa tầng vỡ nát mà hình thành, giăng khắp nơi, phá thành mảnh nhỏ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu rất quen thuộc đối với nơi này, mang theo Khương Phàm thất đi bát nhảy, một mực chui xuống hơn hai ngàn mét.

Phía dưới là một nham động giá lạnh yên tĩnh lại đen kịt, đưa tay ra cũng khó mà thấy được.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay khắp nơi, vẩy xuống liệt diễm đốt cháy tảng đá, dần dần đốt sáng lên nơi này.

Lọt vào trong tầm mắt đều là hoang vu.

Trên dưới hai tầng nham thạch tất cả vết tích đều là chiến tranh trước đó còn sót lại, nhìn thấy mà giật mình.

- Nơi này chính là bảo điện năm đó, bây giờ chỉ còn là phế tích. Lúc ta còn nhỏ bị những Yêu thú khác đuổi bắt, trong lúc vô tình chạy đến nơi đây, nấp ròng rã năm năm, chỉ có thể ngẫu nhiên ra ngoài làm ăn chút gì. Mặc dù những năm kia ta trưởng thành rất chậm, nhưng tốt xấu cũng đều đã sống đến bây giờ.

- Tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, huyết mạch càng cường hãn, càng đặc biệt, khi còn nhỏ sẽ càng là nguy hiểm. Ngươi không trốn đi, không có nơi cường đại dựa vào, lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn. Chính là tại thời điểm đó, ở chỗ này ta đã cảm nhận được một khí tức rất kỳ diệu.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm đi sâu vào trong phế tích, tìm tới một cái khe.

- Chỗ này có cái gì không giống chứ?

Khương Phàm ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi đều là hố sâu, vết nứt, thật khó để Hỏa Diễm Huyễn Điểu có thể nhận ra chỗ này.

- Cái khe này không phải đại chiến năm đó lưu lại, rất có thể là sau khi mặt đất chấn động, địa tầng sai nứt, mới xuất hiện. Ngươi nằm xuống, cẩn thận cảm nhận.

Khương Phàm nằm ở vết nứt bên cạnh, định thần dò xét.

Mới đầu không có gì cảm thấy được gì, nhưng dần dần, Chu Tước linh nguyên trong khí hải lại bắt đầu sinh động, cường quang nở rộ, gáy to khắp khí hải, linh lực bên trong kinh mạch toàn thân cũng bắt đầu tăng tốc.

Khương Phàm ngẩng đầu:

- Phía dưới có hỏa diễm?

- Không sai! Chính là hỏa diễm! Lại còn là loại rất đặc biệt!

- Vậy còn chờ gì?

Khương Phàm đứng dậy, triệu ra tàn đao.

- Tầng này lúc ấy mai táng vô số hài cốt Yêu thú, thoạt nhìn là rất rung động, nhưng có thể cố ý hấp dẫn lực chú ý, che giấu bí mật phía dưới.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành Liệt Diễm Hùng Sư, phóng lên cao, sau đó hung hăng vọt tới vết nứt.

Trước đó nó còn không dám loạn đụng, là sợ đào mở vết nứt, gây nên oanh động, bị người khác cướp đi. Bây giờ đã chuẩn bị rời khỏi, không có gì để phải lo lắng nữa.

Khương Phàm vung tàn đao lên, phối hợp Hỏa Diễm Huyễn Điểu, va chạm địa tầng.

Mặt đất nổ tung, vết nứt lan tràn, rất nhanh thanh lý ra sâu vài chục thước hố. Một người một thú ra sức hướng xuống đào. Nhưng càng đi sâu xuống, mặt đất càng cứng rắn.

Sau khi đào được hai trăm mét, địa tầng đã cứng như sắt thép.

- Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục như thế sẽ mệt chết mất.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu không nghĩ tới phía dưới lại cứng như vậy.

- Ta làm chút đan dược, bổ sung thể lực.

Khương Phàm ném toàn bộ thi hài mấy ngàn con Yêu thú từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài, chồng chất như núi.

- Ngươi lấy bọn chúng từ chỗ nào?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị hù dọa.

- Một thời gian trước Kỳ Lân Thú và Cự Phong Long giao thủ, Yêu thú bị tác động đến chết thảm.

Khương Phàm nắm lên vài con Yêu thú ném vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, bắt đầu luyện chế huyết đan linh đan cùng hồn đan.

- Nhiều như vậy? A, còn có thú nguyên!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lay ra một con Man Ngưu khổng lồ, từ bên trong đào ra một viên thú nguyên, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng.

- Ngươi có thể dùng, nhưng xà mãng, viên hầu, đều để lại cho ta.

Khương Phàm còn phải cho Đao Hoàng và tiểu Kim hầu chút linh nguyên.

- Yên tâm yên tâm, nơi này còn rất nhiều.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động lật tìm thi thể Yêu thú, đút thú nguyên vào trong miệng giống như là ăn kẹo đậu.

- A? Hỏa Diễm Linh Hồ thật đáng yêu! Thứ này dùng để dỗ dành nữ hài tử không tệ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lay ra một con Hỏa Diễm Linh Hồ đã chết, hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng hóa thành linh châu huyết châu, chui vào trong thân thể Linh Hồ.

Toàn thân Linh Hồ dâng lên hỏa diễm mãnh liệt, lông tóc da thịt hài cốt bắt đầu nóng chảy, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Sau đó không lâu... Hỏa diễm nhấc lên, lại bỗng nhiên hội tụ, một con tiểu hồ ly lông xù xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.

Không còn liệt diễm cuồn cuộn giống như hùng sư Linh Điệp, đây đơn giản là cùng Linh Hồ giống nhau như đúc, toàn thân đỏ choét, lông tóc mềm mại, mắt to linh tính mười phần, nhìn vô cùng đáng yêu.

- Cáp! Sau khi huyết mạch biến đổi chính là không giống với lúc trước nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play