- Ngươi quan sát phía dưới.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm xoay quanh ở trên không, quan sát rừng cây tươi tốt vạn mét phía dưới.

- Quan sát cái gì?

Khương Phàm kỳ quái, nơi này với nơi khác khác nhau ở chỗ nào sao?

- Quan sát phạm vi trăm dặm đại sơn, ngươi không nghe lầm, chính là trăm dặm. Lại quan sát hai hồ lớn kia.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay quanh ở trên không, trong ánh mắt khó nén hưng phấn.

Khương Phàm tránh khỏi chập trùng mây mù, cẩn thận quan sát dãy núi.

Thế núi chập trùng lên xuống, giăng khắp nơi, không có chút quy luật nào.

Ngược lại hồ nước có chút đặc biệt, một chỗ tương tự mặt trời, xung quanh lan tràn vết tích xoay tròn, một chỗ tương tự loan nguyệt, lại không có quy tắc nào.

- Nhìn ra cái gì không?

- Không có!

- Ngươi thuận theo hướng ta chỉ mà nhìn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chỉ vào phía trước núi cao, thuận thế núi từ từ di chuyển.

- Vẫn không nhìn ra cái gì!

- Phát huy tưởng tượng của ngươi đi! Chín dãy núi này giống là chín đầu Cự Long, quấn quít lấy nhau hay không?

- Cự Long? Dây dưa? Ngươi đây cũng quá gượng ép.

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã tồn tại quá đã lâu, phần lớn ngọn núi đều sẽ bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà xuất hiện sụp đổ, sai nứt, ngươi tưởng tượng một chút, trở lại như cũ một chút. Có phải giống hay không?

- Ngươi nói như vậy, thật là có chút giống. Nhưng cái này cũng...

- Cái gì gọi là có chút, là vô cùng giống! Ngươi lại nhìn hai cái hồ kia, giống Thái Dương m Nguyệt hay không? Đừng nhìn hình dáng bây giờ, ngươi phát huy sức tưởng tượng.

- Ngươi cứ trực tiếp nói phía dưới có cái gì đi.

- Từ rất lâu về trước có một số người đã chú ý tới tình huống nơi này, đồng thời huyễn tưởng ra "Cửu Long bái thiên, nhật nguyệt đồng huy", sau đó căn cứ pháp trận thôi diễn ra một cái hạch tâm, là ở chỗ này.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chỉ chỉ xa xa vài ngọn núi cao rõ ràng đã từng sụp đổ qua, tiếp tục nói.

- Năm ngọn núi kia trước đây không phải như vậy, mà là nguy nga thẳng tắp, giống như là người thị vệ khổng lồ, trấn thủ lấy một thâm cốc. Thâm cốc phía dưới chính là tâm pháp trận. Ban đầu là chủ nhân Di Lạc phát hiện nơi này, đồng thời cưỡng ép đánh đổ năm ngọn núi, ở phía dưới đào ra một cung điện khổng lồ. Lúc ấy còn đưa tới oanh động cho toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Kỳ Lân, Khổng Tước, Thiên Bằng các loại đều tới.

- Trong cung điện có hàng vạn hài cốt, tất cả đều là cự thú Thượng Cổ, Huyền Vũ, Côn Bằng, Thao Thiết các loại, còn có Phượng Hoàng, Cự Long. Mặc dù thời gian đã lâu, nhưng rất nhiều di cốt Yêu thú bên trong vẫn còn giữ sơ qua yêu khí.

- Những hài cốt này tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã gây nên mấy chục trận hỗn chiến, cũng làm cho số lượng lớn mãnh thú bởi vì yêu khí bên trong hài cốt mà biến đổi huyết mạch.

Tuy nhiên đó là chuyện ba ngàn năm trước, bây giờ cung điện đã hoang phế, bên trong ngay cả cái mảnh xương đều không có.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu phá tan mây mù thật dày, phóng tới năm ngọn núi cao xa xa kia.

Khương Phàm theo sát ở phía sau:

- Không còn có cái gì nữa, ngươi còn dẫn ta tới làm gì?

- Hắc hắc! Điểu gia ta có phát hiện mới, mau lên trên. Cam đoan để cho ngươi giật nảy cả mình.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn mà thúc giục Khương Phàm, lao đến núi cao.

Năm ngọn núi cao từ vạn mét không trung quan sát cũng cảm giác vô cùng khổng lồ, sau khi ở trong đó càng có thể cảm nhận được bọn chúng rộng lớn.

Cây rừng tươi tốt "Bao phủ" lấy núi cao chập trùng, một ít cây già thẳng tắp che trời, còn có rất nhiều cây cối tráng kiện to lớn, chạc cây rủ xuống, giống như vải mành, lá rụng dày đặc trên mặt đất dày chừng bảy tám mét, ẩn giấu đi số lượng lớn linh quả lão dược.

Khương Phàm đi theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu xê dịch giữa chạc cây hỗn loạn, tìm kiếm cửa vào u cốc.

Mười mấy dặm bên ngoài.

Một đám thanh niên nam nữ đang cẩn thận từng li từng tí tiềm phục tại chỗ tối, nín thở định thần, khẩn trương nhìn cánh rừng ba trăm mét bên ngoài kia.

Nơi đó so với rừng cây xung quanh không có gì khác biệt, an tĩnh ẩm ướt, tươi tốt nồng đậm. Mấy cây già tang thương lẳng lặng chiếm cứ ở nơi đó, rủ xuống trăm ngàn cành, treo dây leo đầy rêu xanh.

Từng tia nắng xuyên qua tán cây, hiện ra cột sáng mông lung, đem nơi đó chiếu ánh duy mỹ tươi mát.

Nhưng chính vì nhìn như rất bình thường kia lại làm cho đám nam nữ ba trăm mét bên ngoài kia khẩn trương đến ngạt thở.

Bọn hắn không phải đệ tử thánh địa phía ngoài, mà là bọn người Lan Nặc, Lan Dận, Di Lạc cổ địa.

- Vạn Linh Huyết Thụ! Là Vạn Linh Huyết Thụ!

Lan Nặc khẩn trương lại kích động, trong đôi mắt sáng tỏ đung đưa tinh quang không thể tưởng tượng nổi.

Ở giữa mấy cây già có một gốc cây nhỏ tươi non "Đứng đấy", thân cành tinh hồng như máu, bốn chạc cây nhỏ dài mềm dẻo, rễ cây non mịn không đâm vào dưới mặt đất, mà là "Giẫm" chồng lên lá khô, thần kỳ nhất chính là linh quả đỏ tươi ướt át trên ngọn cây kia.

Chợt nhìn, giống như mọc ra một tiểu nhân nhi.

Cây nhỏ này lại còn giống như rất có linh tính, nó đang thất thần nhìn qua phương xa.

- Đó chính là Vạn Linh Huyết Thụ! Sẽ không sai!

Bọn người Lan Dận trao đổi ánh mắt kích động, chậm rãi gật đầu, đều cho nhau xác nhận.

Sớm tại ba ngàn năm trước, ngay lúc đó tiên tổ Di Lạc cổ địa từng tại dưới mặt đất mảnh rừng núi này phát hiện bảo điện, bên trong chôn giấu vô số Yêu thú di cốt. Bao gồm cả Cự Long, Phượng Hoàng thậm chí là Huyền Vũ, các loại cự thú Thượng Cổ.

"Người thủ vệ" bảo điện chính là một gốc quái thụ màu máu cứng cáp khổng lồ. Lại bằng sức một mình liều mạng với tất cả đỉnh cấp Yêu thú Vĩnh Hằng Thánh Sơn, giết đến máu chảy thành sông, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Theo ghi chép, cây Huyết Thụ kia suýt chút nữa đã diệt sạch các Yêu Vương bá chủ tầng chót nhất của Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

Gốc cây kia, chính là Vạn Linh Huyết Thụ!

Là siêu cấp chiến thụ hấp thu ngàn vạn di cốt huyết mạch Yêu thú mai táng bên trong bảo điện mà sinh ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play